HOÀNG ĐÌNH - Trang 2620

- Ta không biết. Ta không có chỗ đi, pháp lực cũng thấp kém không giúp

được gì cho Hà Bá gia. Ta chỉ có thể ở đây nhìn mà thôi.

Chim sơn ca đáp.

Hồng đại hiệp trầm mặc một lúc rồi nói;

- Cũng tốt. Nếu Hà Bá gia và chúng ta đều chết cả thì cũng có người nhớ

rõ rằng chúng ta đã từng tồn tại.

Nó nói xong bèn nhào vào lòng sông Kinh Hà, ngược dòng bơi đi. Nó

định trở về sông Nam Thiên. Vỏ sò lại dạo quanh miếu Hà Bá một lúc, rồi
cũng tiến vào dòng Kinh Hà, biến mất không chút dấu vết.

Gió đêm thoáng lạnh, con chim sơn ca đậu trên ngọn cây như hòa làm

một thể với bóng đêm.

Trên chính tầng trời, trong Linh Tiêu bảo điện nơi Thiên đình.

Chẳng rõ từ khi nào, trong những đóa bọt sóng vô hình kia mơ hồ có

thêm chút ít văn tự. Theo bọt sóng tung tẩy, văn tự cũng ẩn hiện bên trong.
Đó chính là kinh văn Hoàng Đình được Trần Cảnh dung khắc trên cánh của
bướm Mê Thiên.

Những năm gần đây hắn không tiếp tục khắc kinh văn Hoàng Đình lên

cánh còn lại của Mê Thiên kiếm điệp nữa. Bởi vì hắn cảm giác vẫn còn
chưa tới lúc. Hắn cảm giác một tờ kinh văn Hoàng Đình dung khắc lên
cánh bướm của Mê Thiên kiếm điệp kia đã là cực hạn chịu đựng của cánh
bướm rồi. Cho nên đã nhiều năm như vậy, hắn chỉ cố dung hợp lại. Mãi đến
gần đây hắn mới cảm giác có một loại hòa hợp gắn bó, như thể kinh văn
Hoàng Đình kia đã gắn bó bẩm sinh với Mê Thiên kiếm điệp vậy. Mà cũng
trong lúc đó, có một loại thần diệu mang đến cho Trần Cảnh cảm giác như
tâm thần mình mờ ảo mông lung như ở bên ngoài chín tầng trời, xa xăm mà
sâu sắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.