HOÀNG ĐÌNH - Trang 2636

- Từng có rất nhiều yêu linh đến rồi đi từ Tú Xuân loan, nhưng duy chỉ

có ngươi là miệng lưỡi lợi hại nhất, ứng biến nhanh nhất, cũng giỏi nhìn sắc
mặt người ta nhất.

Tùng Thanh nghe thế vội ngẩng đầu, mặt có vẻ xấu hổ, nói:

- Hà Bá gia, nếu tiểu yêu đã tới rồi, thì cũng phải nói cho hết lời, ngài

thấy có đúng không? Dù sao ta cũng là Yêu tộc.

Ánh mắt của Trần Cảnh hơi biến hóa, không còn sắc bén như ban nãy,

nói:

- Ngươi là yêu, ta là người. Chúng ta tuy có quan hệ cá nhân, nhưng vẫn

không thay đổi được lập trường. Ngươi đi đi, nói cho Thái Tử biết, hết thảy
chờ sư tỷ của ta tỉnh lại nói sau. Hiện giờ, bất kể là ai muốn quấy rầy sư tỷ
của ta, ta đều sẽ không bỏ qua cho kẻ đó. Mặc dù ta không có bối cảnh thân
phận thâm hậu gì, cũng không có thần thông kinh thiên động địa gì, nhưng
nếu ta một lòng muốn giết ai, thì ở thiên hạ hiện nay, không ai sống ổn
được.

Mới ban đầu giọng của Trần Cảnh còn lớn, nhưng càng về sau lại càng

nhỏ, mấy chữ cuối cùng còn giống như thì thào tự nói. Nhưng Tùng Thanh
đứng trong Linh Tiêu bảo điện lại nghe rất rõ. Một câu vừa nói hết, Tùng
Thanh liền cảm giác được sóng nước trong điện này bốc lên sát khí, từng
tia nhập vào tận xương. Tùng Thanh vội vàng rời khỏi điện.

Trần Cảnh cúi đầu nhìn Hô Phong Hoán Vũ. Ngoài điện, mây đen vần

vũ. Mọi người hơi có chút kinh hãi, thầm nghĩ Trần Cảnh quả nhiên không
phải chuyện đùa, sau khi lấy được bia thần Ti Vũ càng thêm cao thâm khó
lường. Mà bên cạnh vùng mây đen nặng nề treo thấp trên khoảng không
Linh Tiêu bảo điện, có một người ngồi trên mây trắng, tay lướt đàn đá. Mây
đen quanh người này bồng bềnh, tiếng đàn tuy không lớn, nhưng lại chứa
sát phạt khí không thua gì sát khí từ sóng nước bên trong điện Linh Tiêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.