HOÀNG ĐÌNH - Trang 2780

Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy một màu u ám. Toàn bộ

thành Tần Quảng giống như chìm trong giấc ngủ, hơi giống với thời điểm
trời bắt đầu nhá nhem sáng ở nhân gian.

- Đó là trời sao?

Trần Cảnh nhìn bầu trời, hỏi.

- Cõi âm không có trời.

Hư Linh trả lời.

- Ừ, cũng đúng, vốn là không nên có trời.

Trần Cảnh cất bước trên con đường yên tĩnh. Sắc trời ảm đạm, bốn phía

yên tĩnh, chỉ có tiếng nói của bọn họ đang khuếch tán, tán nhập chỗ xa xôi.

Hư Linh cũng đi bên cạnh.

Một lát sau, Trần Cảnh như mới bình ổn được ý nghĩ trong lòng, chậm

rãi nói:

- Bảy mươi năm a, con mắt vừa nhắm, cứ thế trôi qua.

Hư Linh lại cười nói:

- Hà Bá gia thật tiêu dao, một giấc bảy mươi năm. Ta ở giữa trời đất này

có lẽ đã nghìn năm, nhưng cũng chưa từng an tĩnh được suốt bảy mươi
năm. Bảy mươi năm a, ta cũng đã chịu đựng qua được rồi.

Trần Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng, cũng không phát hiện nàng có cảm

xúc gì đặc biệt, vẫn chỉ là thản nhiên.

- Bảy mươi năm của ta chỉ là một màu tối đen, còn bảy mươi năm của cô

nghe chừng rất đặc sắc. Nói cho ta nghe một chút đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.