HOÀNG ĐÌNH - Trang 2788

Hư Linh tiếp tục nói:

- Trước đây ta cảm thấy thời gian là không thể nắm giữ, bất kể dùng

phương pháp gì cũng vậy. Thời gian giống như là bị nước sông chảy xiết
mang đi, mọi người đều là bị nước sông chảy xiết cuốn đi tuổi trẻ cùng thân
thể khỏe mạnh. Ta nghĩ, nước sông mang sinh mệnh tuổi trẻ của họ đi,
mang đến phía Đông. Có một ngày, linh hồn của họ nhất định sẽ theo từ
phía Đông trở về. Ta hy vọng đài Nghiệt Kính có thể chiếu soi được cuộc
đời của bọn họ. Như vậy, cho dù cuối cùng họ cũng vẫn tiêu tán trên thế
gian, ít nhất cũng có thể lưu lại sự tích suốt đời của họ trước đài Nghiệt
Kính.

- Vậy tại sao phải gọi là đài Nghiệt Kính?

Trần Cảnh hỏi.

- Ta cảm thấy, một con người bất luận là khi chết đi được người khác tôn

kính đến thế nào, hay là người đắc đạo thành tiên, thì đều phải trải qua
khoảng thời gian sống hoàn thiện trước đó. Mà tất cả những điều sai lầm
trong khoảng thời gian ấy sẽ qua kính này sẽ hiện cả lên. Cho nên đài này
gọi là đài Nghiệt Kính, và kính này có thể coi như kính "nghiệp".

- Vậy nếu có người cả đời làm việc thiện, không hề sai lầm thì sao?

Trần Cảnh nói.

- Nếu cả đời làm việc thiện, không hề sai lầm, tất nhiên sẽ linh tính

quang minh, trước đài Nghiệt Kính chỉ có ánh sáng. Trong lòng không có
bóng ma, cũng không có nguyên hình.

Hư Linh nói.

Trần Cảnh thở dài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.