HOÀNG ĐÌNH - Trang 3143

Một người toàn tâm thờ phụng một thần linh, thì thần linh khác đã không

cách nào ở trong tâm người đó được nữa. Diệu Mục đại pháp sư cũng
tương tự vậy. Chỉ khi y ngẩng đầu nhìn tòa miếu thần tịch mịch hiện ra
trong vầng sáng từ đỉnh đầu Thừa, một luồng thần uy đập vào mặt y, lay
động tâm linh, tích tắc đánh tan tín ngưỡng cùa y với Phật tổ. Diệu Mục đại
pháp sư bèn lùi lại vài bước, té ngã trên mặt đất, miệng há thật to, như thể
đang có thứ gì đó chèn chặt trong lòng khiến cho y không thể thở nổi.

Vầng sáng tản đi, chỉ còn lại Thừa đứng đó. Thế nhưng trong mắt mọi

người, hắn đã không còn là Thừa nữa.

Trước ánh mắt kính sợ của mọi người nhìn mình, Thừa phát hiện thế giới

của mình đã bị đảo lộn rồi.

Bọn họ rời đi, người rời đi sau cùng chính là Diệu Mục đại pháp sư.

Nhìn qua, bộ dạng y đã trở nên ngu dại, tín ngưỡng bị phá vỡ đã vượt qua
ngưỡng chịu đựng của y. Ánh mắt người nhà Thừa cũng thay đổi, không ai
gọi hắn đi làm việc nữa, thậm chí đối xử với hắn cũng đầy cung kính như
đối với một vị khách đầy tôn quý.

Dần dần, Thừa cảm thấy cuộc sống của mình thật phiền toái. Hắn không

muốn sống mãi như vậy, không muốn ở lại nhà mình, cũng không muốn ở
trong thành này nữa, thế nhưng hắn lại chẳng rõ mình sẽ đi đâu. Cho nên
mỗi ngày hắn đều ở trong phòng, nhắm mắt tụng niệm “Thần Linh Thủ
Thân kinh”. Từ hôm đó, sau khi niệm ra trọn vẹn “Thần Linh Thủ Thân
kinh” học được trong mộng, hắn đã có thể nhớ kĩ, cũng thỉnh thoảng tụng
niệm.

Mỗi lần hắn trốn trong phòng tụng niệm, bên trong đều có vầng sáng tản

ra. Điều này lại càng khiến lão Tiếu thêm kính sợ.

Mãi đến một ngày, Diệu Mục đại pháp sư mang theo dáng dấp đầy kính

sợ tìm tới, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.