HOÀNG ĐÌNH - Trang 3197

yêu tộc. Ngoại trừ yêu tộc, không có bất kỳ sinh linh nào có tư cách có
được nó.

Chuyện cũ như khói mây hiện lên trong lòng Tử Vi đại đế, lại tán đi. Giờ

phút này, ông ta cảm thấy mình như một con sâu thoát khỏi kén mà hóa
thành bướm, nhẹ nhàng bay lên trong gió, và thế giới bởi vậy mà khác đi.

Ngay giờ khắc lột xác ấy, ông ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày tình

huống như vậy xuất hiện.

Tinh thần của ông ta tản ra, kết nối với sao trời, cảm thụ được nỗi tang

thương từ trong biến đổi của trời đất mấy ngàn năm qua. Khí tức trên thân
ông ta giờ khắc này như tương hợp với thế gian, ánh sao chói lọi.

Trong miếu, Trần Cảnh lúc này mở mắt. Hai mắt của hắn giống như đã

tồn tại từ xưa theo trời đất, tại trong nháy mắt này lại có thêm thiên ý bao
la. Trong tích tắc hắn nhìn chăm chú Tử Vi đại đế, hai mắt hắn có hai luồng
ánh kiếm phóng thẳng ra, chợt lóe, đã đến trước mặt Tử Vi đại đế. Ánh sao
chớp động, hai ánh kiếm kia tiêu tán không tiếng động.

Tử Vi đại đế lúc này cũng không để ý tới Trần Cảnh. Ông ta giống như là

một con bướm vừa lột khỏi kén thành công, bay lên cao, đúng vào lúc then
chốt. Nhưng mà, không thấy Trần Cảnh có động tác, lại có một luồng ánh
kiếm từ tượng đá vọt lên. Ánh kiếm vừa ra, như chớp lóe, khiến Tử Vi đại
đế cực kỳ hoảng sợ. Một vệt kiếm nhanh như chớp đâm tới giữa hai lông
mày ông ta.

Đây là uy thế mà kiếm khí tiên thiên mới có, là Đế vương kiếm. Vệt

kiếm sau cùng là của Diệp Thanh Tuyết.

Ông ta không thể ngờ rằng Diệp Thanh Tuyết lại đã sớm trốn ở sau

tượng đá Trần Cảnh, nắm chặt cơ hội trong nháy mắt mà đâm thẳng một
kiếm. Trong thiên hạ, chỉ sợ đã không có người có thể chịu được một kiếm
đánh lén của Diệp Thanh Tuyết. Chẳng qua loại nhân vật như bọn họ làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.