HOÀNG ĐÌNH - Trang 3267

chí của trời đất này. Lục đạo luân hồi đã sớm tồn tại, chỉ là vận chuyển
không hoàn mỹ. Trải qua hơn ngàn năm thai nghén, rốt cuộc cũng đã bắt
đầu dung hợp với thế giới này.

Lần quay trở lại cõi âm này, Trần Cảnh biết được thời gian giữa dương

thế và âm thế đã không còn là một ngày bằng một năm nữa, mà ở dương
thế là một ngày thì ở cõi âm cũng chỉ là một ngày mà thôi. Lần này, hắn rốt
cuộc cũng nhìn thấy được bốn chiều. Trước kia, mỗi lần tiến vào hắn đều
không phân biệt trên dưới thế nào, còn lần này lại rõ ràng được bản thân
đang đứng trên bầu trời cõi âm.

Mười tòa Vương điện cõi âm như thể nối liền với nhau bằng một sợi dây

xuyên suốt xuất hiện trong mắt Trần Cảnh. Dĩ nhiên, sợi dây kia không tồn
tại, chỉ tồn tại trong mắt Trần Cảnh mà thôi. Trước đây hắn không nhìn
thấy, hiện tại đã nhìn thấy rõ ràng là vì cõi âm có biến hóa, mà chính Trần
Cảnh cũng có đổi thay.

Trong đó, có một tòa thành thỉnh thoảng lại lóe sáng. Ánh sáng như

xuyên thấu cả bầu trời cõi âm, muốn chiếu thẳng vào dương thế.

Ánh sáng nhấp nháy.

Trên không trung của tòa thành có một người, thân thể to lớn như một

đám mây. Ánh sáng tản ra từ tòa thành lại không cách nào chiếu sáng được
đến người này.

Thành này là thành Tần Quảng, ánh sáng là từ Nghiệt Kính đài trong

thành tản ra.

Trần Cảnh không nhìn thấy Hư Linh. Hắn chỉ đứng trên lưng Hồng đại

hiệp, xuất hiện giữa không trung đang đầy cuồng phong bão táp. Hồng đại
hiệp cưỡi mưa lướt gió đi xuống, bước chân như mãnh hổ lướt đi trong núi
rừng, mang theo phong thái không sợ hãi thứ gì trong thiên hạ mà xông
thẳng xuống bầu trời cõi âm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.