HOÀNG ĐÌNH - Trang 682

* * *

Vạn vật có linh, có cơ hội đều có thể khai mở linh trí thành yêu. Nhưng

thành yêu dễ, hóa hình mới khó. Không hóa hình thì vĩnh viễn không thoát
được hình dáng thú bên ngoài, cho dù là pháp thuật hay thần thông cũng tới
một cảnh giới nhất định rồi không tăng lên nữa. Cho nên yêu trong thiên hạ
cũng chỉ tương đương với luyện khí hóa thần, có nội đan là đã tới cảnh giới
tối đa. Rất nhiều yêu đã tìm những cách khác nhau như đoạt thần vị, mượn
lực lượng núi non sông ngòi trợ lực độ kiếp hóa hình, nhưng tất cả cách này
đều cần tới thời gian rất dài mới làm được. Trần Cảnh cũng không biết, thật
ra trời đất này sớm đã không có yêu hóa hình chân chính, những yêu hóa
thành hình người mà hắn từng thấy chẳng qua chỉ là biến hóa một vài bộ
phận, rồi dùng pháp lực biến ảo khi đi lại bên ngoài mà thôi.

Trần Cảnh không biết bây giờ mình được tính là người hay là yêu? Một

nửa thân thể con người đã hóa thành xương khô, nửa còn lại nằm trong
tượng thần. Năm năm tín ngưỡng nhang đèn đã khiến tượng đá và thần hồn
của Trần Cảnh đã dung hợp lại thành một, khó mà tách ra được nữa.

Thời gian năm năm khiến Trần Cảnh như thay da đổi thịt, có thể nói như

bị dời hồn hoặc được trọng sinh. Mọi ân oán của hắn dường như đều đã bị
chặt đứt, bị Diệp Thanh Tuyết cắt đứt hết. Hắn như là một pho tượng thần,
không dính tới nửa điểm nhân quả trong trần thế.

Từ đó, mỗi ngày Trần Cảnh chỉ lấy linh lực của khúc sông tẩy luyện

tượng đá, lại hấp thụ thêm tinh hoa nhật nguyệt. Còn Hồng đại hiệp thì
ngày nào cũng tới, kể thêm cho Trần Cảnh nghe từng chút chuyện phát sinh
trong khoảng năm năm Trần Cảnh hôn mê. Chỉ là pháp lực của nó quá thấp
kém, không biết rõ nhiều chuyện, chẳng qua những chuyện nó biết được thì
đều là những đại sự cực lớn.

Đột nhiên có một ngày Hồng đại hiệp kích động hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.