HOÀNG ĐÌNH - Trang 825

rồng, không phải gió mưa và sóng nước Kinh Hà muốn cuốn sạch mọi thứ,
mà chỉ là một cơn gió xuân tháng ba.

Giờ phút này, Trần Cảnh đang theo sát phía sau cảm nhận được "thế" mà

Giao Long Vương bày ra không còn vô hình, mà là một loại phép thuật,
một loại phép thuật dung hợp "thế" cuồn cuộn của sông Kinh Hà với "thế"
của sấm sét từ chín tầng trời, hình thành nên một loại phép thuật chân thực.

Giao Long Vương há miệng phun một cái, tuy không nhìn thấy vật gì

được phun ra, nhưng trong không trung lại sinh ra dao động, sóng âm kia
quét qua, hết thảy sự vật đều tan biến. Giao Long Vương há miệng hút một
cái, linh khí đầy trời cuốn ngược về. Trong lúc vừa phun vừa hút, vảy trên
người Giao Long Vương thay đổi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Những cái vảy vốn màu vàng nhợt nhạt bắt đầu nhanh chóng chuyển

thành màu vàng kim rực rỡ.

Cho đến lúc này, Trần Cảnh vẫn mãi suy nghĩ, sử dụng "lực" thăng hoa

thành dùng "thế", vậy sau "thế" sẽ là cái gì?

Lực có lúc cạn cạn kiệt nhưng thế thì vô tận.

Nếu sử dụng thích đáng "thế" núi sông thì hiển nhiên có thể phát huy

linh lực vốn có hạn thêm mấy chục lần uy lực. Hắn không nghĩ ra trên "thế"
sẽ có gì, nhưng rốt cuộc vào ngày hôm nay hắn đã thấy được. "Thế" cuồn
cuộn chảy ngàn vạn dặm, ngàn vạn năm của Kinh Hà tại vùng đất này đã
được Giao Long Vương lao xuống từ chín tầng trời phát huy vô cùng nhuần
nhuyễn.

Tình cảnh này cũng chỉ xảy ra trong một ánh chớp, những người xung

quanh không thể nhìn thấy Trần Cảnh, cũng không nhìn thấy Giao Long
Vương nữa. Hiển nhiên là bọn họ càng không thể nhìn thấy đạo nhân trẻ
tuổi mặc đạo bào vàng cam đứng trên đỉnh đạo quán trong núi Côn Lôn. Đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.