HOÀNG ĐÌNH - Trang 834

(Ngọc phù: tín vật làm bằng ngọc, thường thường sẽ có tạo hình đồ trang

dạng huy chương, huy hiệu để đeo lên người)

Nhưng ngọc phù này là Diệp Thanh Tuyết truyền tới, hiển nhiên rất quan

trọng.

Đột nhiên, Giao Long Vương thét lên một tiếng dài, phun ra một ngụm

long tức, ngọn lửa quanh tháp lập tức ảm đạm hẳn, mà lực hút cũng yếu đi
nhiều. Ngọc phù nhấp nháy tia điện, tựa hồ thoát khỏi trói buộc vô hình,
bay nhanh ra ngoài cửa tháp. Kiếm cương quanh thân con bướm cũng lan
rộng trong nháy mắt, bao trọn lấy ngọc phù, đồng thời định xông vào.

- Không nên vào, đi nhanh lên.

Ngay khi Trần Cảnh vọt vào, đã nghe tiếng của Diệp Thanh Tuyết truyền

tới từ ngay phía trước. Lúc này, tầng ánh chớp bao phủ trên người nàng
đang dần biến mất, giống như mọt người chết chìm đang từ từ chìm vào
trong nước. Dần dần, nàng biến mất, bị bóng đêm nuốt sạch.

- Sư tỷ...

Trần Cảnh vọt tới chỗ Diệp Thanh Tuyết xuất hiện lần sau cùng. Ánh

kiếm chói mắt, thế nhưng lại chẳng chiếu sáng được bao nhiêu không gian
nơi đây. Mà ánh sáng để lộ ra xương trắng trên đất, gồm cả của người và
thú, có lớn có nhỏ. Nhìn vẻ sáng bóng của xương cốt, đủ để biết chủ nhân
của nó không phải hạng người bình thường.

- Sư tỷ, sư tỷyyy...

Trần Cảnh hô to lên, âm thanh truyền cực xa trong không gian tối tăm

trống rỗng này, nhưng không có ai trả lời hắn, thậm chí đã không nghe
được tiếng thú gào và tiếng chém giết như lúc còn ở cửa tháp. Duy chỉ có
tiếng của chính hắn vọng lại, giống như hắn đang đứng đơn độc trong một
tòa tháp khổng lồ, hét lớn rồi chờ âm thanh vọng trở về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.