HOÀNG ĐÌNH - Trang 859

Những thắc mắc này không phải chỉ Hồng đại hiệp mới có, mà mỗi một

sinh linh bước trên con đường tu hành đều có. Chúng thuộc về một tấm
màn chắn trên đường tu hành. Có kẻ tự mình tìm kiếm đáp án, cho đến chết
cũng không hiểu rõ. Có kẻ lại tự lý giải, tự mình trả lời mình. Nhưng phần
nhiều đều sẽ tìm hỏi một người tài trí hơn mình, bằng cách bái sư, nghe
giảng đạo, sau đó coi lời đối phương thành chân lý. Hồng đại hiệp chọn hỏi
Trần Cảnh, mà Trần Cảnh thì không hỏi người nào khác, chỉ dựa vào những
điều mình hiểu qua nhiều năm tu hành để trả lời.

Trần Cảnh nghĩ nghĩ, trả lời tiếp:

- Trong thiên hạ, sinh linh rất nhiều, lại có những sinh linh có thể bay lên

trời chui xuống đất, cưỡi gió cưỡi mây tự do tự tại. Nhưng tại sao chúng
sinh đều ở cùng một mảnh trời đất, mà lại có khác biệt như vậy?

Hồng đại hiệp không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên:

- Muốn tu hành nào có dễ dàng như vậy, cơ duyên ngộ tính thiếu một thứ

cũng không được. Mỗi sinh linh là khác nhau, nên tu hành thế nào cũng
không thể giống nhau.

- Đúng là như vậy, cùng một mảnh trời đất, sẽ có người gặp cơ duyên mà

đi lên con đường tu hành, thậm chí nhờ đủ ngộ tính mà tu thành thần thông
cao thâm. Nhưng cả ngàn vạn năm qua, ngươi nghe được mấy người bị
chém đầu mà vẫn có thể còn sống chứ. Chúng ta không thể, người ở thời
đại kia cũng không nghe có ai có thể, đây là tại sao?

Vò sò phủ rêu xanh chẳng biết lúc nào đã đi tới trước miếu Hà Bá, đứng

yên một bên dưới ánh sao thưa thớt. Hồng đại hiệp vỗ vỗ đầu không biết
phải trả lời ra sao. Trần Cảnh cũng không nhìn nó, tự trả lời:

- Lý do là ở bản thân người, chứ không phải ở thần thông. Phải nói là

người có tâm chí thế nào thì tu được thần thông thế ấy. Ta nghĩ, một người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.