HOÀNG ĐÌNH - Trang 857

Hắn cũng chẳng để ý tới chuyện bên ngoài, trong lòng chỉ nghĩ không

biết Diệp Thanh Tuyết có thể sống sót không, vừa nghĩ nếu pháp lực của
mình cao hơn chút nữa, hẳn không cần chạy trốn chật vật như vậy. Thế
nhưng lại nghĩ đến Giao Long Vương cường đại nhường ấy, tập trung toàn
bộ lực sông Kinh Hà lên thân mà vẫn không thoát khỏi Côn Lôn, thì hắn
chợt có cảm giác mãi vẫn chưa tin nổi. Theo hắn, nếu bản thân hắn có pháp
lực cao như vậy, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng bị tháp vàng thu lấy.
Cả Diệp Thanh Tuyết nữa, nàng có thuật độn lôi vượt xa người, nàng muốn
đi, ai có thể giữ?

Hiện tại có thời gian để nghĩ kỹ, không riêng Trần Cảnh nghĩ mãi không

rõ, rất nhiều người cũng không rõ.

Tất cả sinh linh, chỉ cần khai mở linh trí đều sẽ sản sinh ra nghi vấn với

những điều trong trời đất. Nếu có một ngày sinh linh đó có thể giải đáp tất
cả mọi chuyện, thì cũng đã trở thành Thánh nhân không gì không biết. Trần
Cảnh chìm vào suy tư của mình, Hồng đại hiệp tự nhiên cũng có thắc mắc
của nó. Suốt mấy ngày nay, nó luôn tự hỏi một vấn đề, nhưng nghĩ mãi
không ra, kể cả hỏi vỏ sò cũng không nghe được đáp án chính xác. Rồi nó
phát hiện tâm tình của Trần Cảnh trong mấy ngày nay tốt hơn không ít,
không hề có vẻ buồn bực bất an như trước nữa, nên nhịn không được mà đi
hỏi Trần Cảnh:

- Hà Bá gia, linh hồn là gì ạ?

Trần Cảnh không trả lời nó, vẫn ngồi im trước cửa, nhìn sao trời, nhìn

mặt nước. Hồng đại hiệp lại không dám hỏi lại, chỉ không ngừng bò qua bò
lại bên cạnh Trần Cảnh. Mãi lúc sau, nó sốt ruột, nghĩ là Trần Cảnh không
nghe thấy, muốn hỏi lại một lần nữa, thì Trần Cảnh đột nhiên mở miệng
nói:

- Linh hồn là thứ mà mỗi sinh linh đều có. Nó được sinh ra cùng lúc với

thân thể của sinh linh, cùng nhau lớn dần, không thể chia lìa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.