HOÀNG ĐÌNH - Trang 974

Trên đỉnh núi, Mộ Dung giận dữ quát lên. Nhưng trong gương, cô gái tên

Hồng Trần kia giống như bị cái gì đó hấp dẫn, không nghe lời, còn đi
nhanh hơn về phía trước. Nơi nàng ta đi qua, có một con rắn màu trắng bị
chém thành hai đoạn, tiếp lại có hơn mười cái xác đầu thân một nẻo nằm
đó, nữ có nam có, pháp bảo rơi đầy đất.

- Hồng Trần, mau trở lại, nguy hiểm.

Phía ngoài, rất nhiều người hy vọng cô gái tiếp tục đi về phía trước, bởi

vì theo hình ảnh trong gương, tự nhiên có thể nhìn ra được nơi cô gái đang
đi là một con đê không rộng lớn, vậy phía trước nhất định chính là miếu Hà
Bá.

Cô gái áo đỏ đi tới đây thì đột ngột dừng lại. Chỉ thấy cô gái cúi đầu, lấy

tay điểm vào giữa hai hàng lông mày, giống như đang niệm pháp chú. Đột
nhiên cô gái chỉ một ngón tay ra, cảnh tượng trong gương lập tức mở mộng,
chỉ thấy một tòa thần miếu đột nhiên hiện lên. Trong thần miếu được một
vầng sáng đỏ bao phủ, nhìn không ra có gì trong đó. Nhưng mà đúng lúc
này, một luồng sáng trắng như một dải lụa phóng ra, chói lọi loá mắt, đồng
thời có tiếng kiếm ngân lanh lảnh truyền tới. Cái gương trên hư không lập
tức vỡ nát, hình ảnh cuối cùng là cô gái áo đỏ xoay người bay lên không
mà chạy.

- Hồng Trần!

Mộ Dung kêu một tiếng, đã nhảy khỏi đỉnh núi, chìm vào trong sương

mù trắng. Đồng thời, Diệp Tri Thu cũng từng bước đạp lên hư không như
đạp thang trời, vài bước đã tít ở trên cao, lại ném chiếc lá xanh trong tay ra.
Chiếc lá hóa thành một ngọn núi lớn màu xanh ép xuống.

Sương trắng bỗng càng thêm cuồn cuộn, như là sóng biển rít gào ập cao

lên, bao phủ lấy ngọn núi lớn kia, đồng thời một tiếng kiếm ngân vang
vang lên. Chỉ thấy một vệt sáng mờ lao tới Diệp Tri Thu, ánh sáng trắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.