HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 1046

Trần Đức An nóng nảy đến độ đi lòng vòng trong phòng, Quản Trường

An thì đứng góc tường cầu nguyện bình an cho mình, hy vọng ngàn vạn lần
đừng để Hoàng thượng gọi tới hắn ta, hắn ta còn muốn sống thêm vài năm
nữa.

Tự Cẩm vào trong phòng rồi, ngồi một lát cũng không thấy Tiêu Kỳ vào,

dần dần cũng cảm thấy hơi sợ, biết là mình đã quá xúc động rồi. Nhưng nếu
bây giờ bắt nàng phải ra ngoài cúi đầu nhận sai thì dù có đánh chết nàng
cũng không làm. Tự Cẩm càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân. Đã tự nhắc
mình rồi, nghĩ cũng đã thông, sau này cùng lắm thì sống với con, mặc kệ
hắn đi. Nhưng hôm nay không biết vì sao lại không nhịn được? Rõ ràng sự
nhận nhịn của nàng đã luyện đến lô hỏa thuần thanh mà, rõ ràng đã suy
nghĩ cẩn thận mọi thứ rồi, nhưng... Nhưng ki cơn giận trong lòng kia bốc
lên, nàng liền không thể dằn nổi nó xuống.

Khóc chán chê, Tự Cẩm liền nằm sấp trên gối ngủ. Khi Tiêu Kỳ cầm

chiếc nhẫn kia đi vào thì liền nhìn thấy trên giường lớn cạnh cửa sổ, Tự
Cẩm, mặt còn vương đầy nước mắt đang ngủ say.

Sau đó, Tiêu Kỳ cũng không biết vẻ mặt khi ấy của mình là thế nào nữa.

Vậy mà nàng dám vứt lại chiếc nhẫn cho hắn, đóng cửa, dẫm nát thể hiện

của hắn, rồi còn có thể ngủ ngon lành như thế. Có phải hắn lên sai người
dựng nàng dậy hỏi tội hay không?

Nhưng hắn cũng phát hiện hắn thật sự không bỏ được.

Nhìn nàng say sưa ngủ thế kia, trên người cũng không thèm đắp chăn,

bất giác trong lòng quan tâm vẫn trên tất cả. Hắn đi tới lấy chăn đắp lên
người nàng. Cầm chiếc nhẫn trong tay khẽ khàng đeo lại vào tay nàng. Đeo
vào xong cảm thấy không cam lòng, nhưng nghĩ tháo nó ra thì cũng lại
không nỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.