HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 1551

Cuối cùng Hoàng hậu cũng hiểu được ý của Tự Cẩm ý tứ. Đại hoàng tử

mang đồ của mình ra, chính là ý nói không lạ gì với đồ Vương Tịnh Uẩn
đưa tới. Nhưng là đứa bé cũng không có ý khoe khoang gì. Đại khái là cảm
thấy ngươi có đồ chơi thật thú vị, ta cũng có vậy, so với ngươi còn nhiều
hơn, có lẽ là nghĩ như vậy thôi.

Hoàng hậu ngắm Đại hoàng tử, ánh mắt chăm chú không chuyển, đứa bé

này quá thông minh, làm sao mà biết lấy đồ của mình ra vậy chứ.

Tự Cẩm không biết rõ hoàng hậu đang bị mê hoặc. Kỳ thật chuyện này

rất dễ giải thích. Trẻ con ở độ tuổi này, vừa nghịch ngợm lại thích chơi. Có
lẽ bé cho rằng Vương Tịnh Uẩn muốn so cầu với bé nên mới hồng hộc lấy
đồ của mình ra.

Đại hoàng tử đá cầu, cơ thể mập mạp nhỏ bé chơi cực kỳ cao hứng, còn

kéo tay áo Vương Tịnh Uẩn, ý bảo nàng ta chơi với bé. Tiếng chuông văng
vẳng khắp sân, rơi vào tai mọi người, không rõ là tư vị gì.

Kiều Linh Di đứng bên cạnh Sở Trừng Lam bên cạnh, nhìn Vương Tịnh

Uẩn bị Đại hoàng tử kéo lại chơi cầu, rất nhanh cũng có người khác đi lên
chơi cùng, trong sân náo nhiệt hẳn lên. Sở Trừng Lam cũng không đi qua,
chỉ đứng đó xem mà không lên tiếng. Kiều Linh Di nhìn sang mặt nàng ta,
một hồi lâu mới nói: "Đại hoàng tử thật sự là vừa đáng yêu, vừa thông
minh."

Sở Trừng Lam nghe vậy cũng không quay đầu lại nói: "Ngọc Trân công

chúa cũng rất thông minh."

"Đúng vậy, con cái của Hoàng thượng đều thông minh, cô xem Đại

hoàng tử có giống Hoàng thượng không, y như một khuôn đúc ra vậy."
Kiều Linh Di sâu kín thở dài, "Khó trách Hoàng thượng yêu thương bé như
thế, ngay cả chúng ta nhìn cũng thích có phải hay không."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.