Càng nghĩ lòng càng ổn định, hoàng hậu cảm thấy chắc chắn mình suy
đoán không sai. Quý phi có thai, toàn bộ Tô gia sẽ thăng tiến theo, nước lên
thì thuyền lên, đương nhiên Hoàng thượng sẽ phải chèn ép vài phần, không
thấy Lý Chiêu Nghi liên tiếp bị sập cửa vào mặt sao?
Chỉ cần nàng dự đoán đúng, tối nay Tô thái nữ dâng lên thuốc bổ nhất
định được giữ lại, đến lúc đó chỉ cần nàng nhân cơ hội nói tốt thêm vài câu
thì địa vị của nàng ta sẽ được ổn định. Sau này cần mình lại nâng đỡ vài
phần, quý phi sẽ không thể ngủ yên.
Nhà mẹ đẻ Tô thái nữ không mạnh, dù có được thánh sủng cũng không
thoát được sự kiềm chế của nàng, yên tâm sử dụng.
Dù Hoàng hậu tin rằng mình tính toán toàn vẹn mọi đường rồi nhưng
trong lòng vẫn bất an, tinh thần không tập trung. Nàng suy nghĩ một hồi rồi
đứng dậy vào phật đường nhỏ phía sau, quỳ trước Phật tổ khẽ tụng kinh,
cầu mong Phật tổ phù hộ tâm nguyện của nàng được đạt thành.
Không biết qua bao lâu thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dồn
dập đi tới. Hoàng hậu cũng không đứng dậy vẫn khẽ tụng kinh như cũ.
Chẳng mấy chốc có tiếng bước chân khẽ khàng đi vào phật đường.
"Nương nương."
Nghe tiếng Đồng cô cô, hoàng hậu mới mở mắt ra, "Có suôn sẻ không?"
"Vâng, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra." Đồng cô cô hơi do dự rồi vẫn
trả lời.
"Nói đi." Hoàng hậu nắm chặt tràng hạt, trong lòng căng thẳng. Sao lại
xảy ra chuyện bất ngờ ngoài ý muốn chứ, chẳng lẽ Hoàng thượng cũng
không thích Tô thái nữ, đuổi người về sao?