"Cứ để ông ta đụng, còn thật muốn giết chết trẫm không thành!" Tiêu Kỳ
khoát tay hất tung chiếc bàn gỗ tử đàn trên sạp, mấy đồ trên bàn gỗ tử đàn
cũng bị rơi xuống đất nghe loảng xoảng.
Bình sứ trắng tinh vừa còn nằm trên bàn văng vào chân Tự Cẩm...
Tự Cẩm đau đến nỗi mặt nhăn hết lại, vì cớ gì mà triều thần đánh nhau
với hoàng đế nàng lại bị thương chứ?
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Tiêu Kỳ cũng sững sờ. Quản Trường
An cà Vân Thường đều kinh hãi, Tự Cẩm rơi nước mắt vì đau quá. Nàng
ngồi xổm xuống ấn chặt chỗ bàn chân bị thương, Tự Cẩm cũng không dám
nói gì, hoàng đế đang nổi nóng, vạn nhất lấy chính mình làm nơi trút giận
thì phải làm sao bây giờ?
"Tới đây cho ta coi, có bị thương nặng không. Nàng bị ngốc à, sao không
biết đường mà né ra?" Tiêu Kỳ không nghĩ tới mình làm liên lụy người vô
tội, hơi khom người bế Tự Cẩm đặt ngồi lên giường, định xem vết thương
trên chân nàng.
Tự Cẩm rất đau, cái bình kia khá lớn, văng mạnh vào chân như thế thì
đau không cần nghĩ.
"Thần thiếp không sao." Có cũng không dám nói, Tự Cẩm không phải
người ngu ngốc, nàng và hoàng đế chưa có nhiều cảm tình, giờ phút này
nào dám vuốt râu hùm.
"Quản Trường An, lấy thuốc cao tới đây." Tiêu Kỳ cởi giầy của Tự Cẩm
ra, còn định tháo tất của nàng nữa.
Tự Cẩm cũng không dám để hoàng đế tháo tất cho, vội vàng buông váy
che bàn chân, nhanh nhảu nói: "Để thần thiếp tự làm, không có gì đâu ạ."