HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 1910

Tự Cẩm gật gật đầu, Khương cô cô xoay người liền đi.

Vân Thường lại pha trà bưng tới, nhìn nét mặt Tự Cẩm cũng không cao

hứng mấy liền hạ giọng khuyên nhủ: "Nương nương không cần lo lắng,
chuyện này rất thường thấy trong cung. Nếu chỉ như vậy mà người đã
thương tâm thì sau này sống thế nào chứ? Huống chi bọn họ lòng dạ ác
độc, đã bày ra kế sách này để mưu hại nương nương thì phải trả giá thật lớn
mới đúng."

Tự Cẩm hiểu được đạo lý này chứ, nhưng khi thật sự áp dụng thì trong

lòng vẫn không thoải mái.

Một khi thi hành kế sách đó, trong hậu cung này sợ là máu chảy khắp

nơi, sẽ có người không liên quan bị liên lụy. Đây cũng là chuyện không
cách nào tránh khỏi. Nhưng nàng thương hại người khác, đến khi đó người
khác chưa chắc đã thương hại nàng đâu?

Chưa chắc.

Chỉ sợ người ta còn vỗ tay chúc mừng, cuối cùng đã dẹp được tảng đá

chặn đường là mình rồi.

"Vậy cứ như thế đi, con người đều là mệnh. Phật gia chú ý nhân quả,

nhân nào quả nấy đều có nguyên do. Mặc dù ta không muốn nhẫn tâm
nhưng người khác mưu hại con ta, ta không thể ngồi nhìn mặc kệ." Tự Cẩm
sờ bụng cười cười, kể từ đi tới nơi này kỳ thật trên tay sớm đã không sạch
sẽ.

Mặc dù nàng không có tự tay giết người nhưng cũng có người bởi vì

nàng mà bị liên lụy.

Ví dụ như Đậu Phương Nghi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.