HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 1936

"Sao lại không phải là vẽ?" Đây là phác họa tương lai, vừa đẹp vừa dễ

nhớ, sao lại không lọt vào mắt hắn chứ, Tự Cẩm rất buồn bực.

Nàng thật sự không thích nổi kiểu vẽ của người cổ đại, người, cổ, tay đều

dài như sợi mì vậy. Nàng vẫn thích truyện tranh, có hình có động.

Nhưng nàng vẽ bao nhiêu đều bị Tiêu Kỳ khinh bỉ nàng không biết vẽ.

Thẩm mỹ quan cách cả ngàn năm mà.

"Ta đã nói với nàng rồi, nàng vẽ như vậy là không được. Đây có thể gọi

là vẽ sao? Nàng đấy, ngay cả vẽ cũng lười biếng."

Tự Cẩm:...

Nói với hắn hoài không được, dứt khoát không nói nữa, vừa cười vừa

nói: "Vậy Hoàng thượng dạy con đi." Nàng không dạy được không?

"Ừ không thể để cho nàng dạy, quay đầu lại thay đổi thì không tốt." Nói

rồi bế con trai đưa đi rửa tay rửa mặt, "Sau này phụ hoàng tìm họa sĩ cho
con, con đi theo học được không?"

"Được, nhưng mẫu phi vẽ rất thú vị." Dục Thánh cười rất vui vẻ, "Mặt

trái xoan, tóc dài, thêm cái đuôi, lỗ chỗ, phụ hoàng biết đây là cái gì
không?"

Tiêu Kỳ:...

"Là cái gì?"

"Mẫu phi nói đây là ô mai." Nói rồi bàn tay nhỏ bé còn khoa tay múa

chân, "Vẽ ra thì có thể có, vẽ ô mai có, con muốn ăn hạt dưa."

Tiêu Kỳ nghe cái này cũng cảm thấy buồn cười, "Thật là thú vị nhỉ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.