HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 225

Tự Cẩm tràn đầy u oán nhìn Tiêu Kỳ, lắp bắp nói, "Hoàng thượng, mặc

dù thần thiếp không hiểu triều chính, nhưng... nhưng mấy ngày nay được
hầu mực tại ngự tiền cũng nghe được vài điều, chuyện lớn như vậy, chỉ …
chỉ sợ cha thần thiếp không đủ năng lực, mong người giơ cao đánh khẽ ạ."

CMN mấy lão đại thần trên triều kia còn dám chỉ mặt hoàng đế mắng

chửi. Nếu cha nàng mà vào kinh phụ trách việc chuyển khẩu này, gặp đám
người như thế, không bị lột da hủy cốt là may lắm rồi.

Nhìn ánh mắt Tự Cẩm, Tiêu Kỳ đột nhiên cảm giác không có ý nghĩa gì,

chán nản, "Trẫm không làm khó dễ nàng nữa, chỉ là … trẫm... Không có
người để dùng mà." Nếu không cũng sẽ không chỉ định ông cha của Tiểu
Nương tử vào kinh.

Thấy Tiêu Kỳ như vậy, Tự Cẩm ngược lại hơi chột dạ không đành lòng.

Mấy ngày nay nàng đứng cạnh Tiêu Kỳ, tận mắt thấy hắn thức dậy còn sớm
hơn so với con gà, ngủ trễ hơn so với con chó, mỗi ngày vì chuyện triều
chính mà bận rộn muốn chết. Vậy mà đám lão thần trên triều kia đối chọi
với hắn trong mọi chuyện. Nàng thấy hai hàng long mày của hắn lúc nào
cũng nhăn như muốn kẹp chết con muỗi.

Trước kia nàng vẫn cảm thấy mấy so sánh này hơi cường điệu nhưng bây

giờ thì thấy quả thật là như thế.

Tự Cẩm cũng không phải là người quá mức lạnh nhạt sắt đá. Cho dù

Tiêu Kỳ đối với nàng không phải rất dụng tâm nhưng hắn đối với nàng tốt
bao nhiêu thì cuộc sống trong cung của nàng thoải mái bấy nhiêu. Nàng ghi
nhớ ân tình này của hắn, chỉ là trong long chưa có cách gì báo đáp mà thôi.

Có một số việc nàng hiểu được nhưng lại không thể nói. Trí tuệ nhưng

đạm mạc, nàng không muốn bị người khác chú ý, chỉ muốn an phận an toàn
sống sót trong cung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.