Không phải Tiêu Kỳ tin tưởng nàng sẽ không nói, mà hắn tin với thân
phận của nàng bây giờ sẽ không dám nói. Một mặt khác, trên cơ bản mà nói
thì Tự Cẩm và Tiêu Kỳ lại có một điểm giống nhau, đều là người đáng
thương. Hắn bị quan viên sĩ tộc áp chế, nàng bị hoàng hậu quý phi trong
hậu cung áp chế, hai người cùng khổ bức như nhau.
Nghe ra được giọng nói của Tiêu Kỳ đầy bi phẫn, vừa tức giận nhưng lại
không thể làm gì. Nếu Tự Cẩm là nguyên chủ chỉ e lúc này cũng bị dọa mà
ngất đi. Nhưng nàng không phải là nguyên chủ, nàng là cô gái hiện đại
mang kiến thức lịch sử năm ngàn năm lừng lẫy, dù không có thuộc làu từng
sự kiện nhưng có rất nhiều chuyện vẫn nhớ rõ.
Mở khoa thi tuyển nhân tài là bước đột phá lớn nhất trong lịch sử, phá vỡ
sự lũng đoạn về tiến cử người tài của nhóm sĩ tộc thế gia. Triều đình quảng
bá rộng rãi, thu nạp nhiều người tài giỏi mới là con đường phát triển mạnh
mẽ, hưng thịnh của đất nước. Tiêu Kỳ biết rõ điểm này, có điều hắn chỉ là
một hoàng đế cô độc lẻ loi, không ai vì hắn lót đường, muốn làm được việc
này sao mà gian nan khó khăn đến thế.
Ngay giờ phút đó Tự Cẩm đột nhiên hiểu được một chuyện, nếu như
Tiêu Kỳ không thể làm một hoàng đế thật sự nắm giữ quyền lực thì tương
lai dù nàng có thể sinh được con trai, với gia thế nhà nàng cũng chưa chắc
có thể giữ vững ngôi vị thái hậu, tận hưởng hạnh phúc.
Tuyệt đối không thể được.
Lẽ nào nhà hoàng hậu và quý phi là bài trí hay sao? Làm sao cho phép
nàng áp chế lên đầu hai người bọn họ?
Bất chợt nàng bừng tỉnh, cả người run lên. Thì ra nàng và hắn đều là
người đang đứng trên vách núi. Khó trách mặc dù mấy ngày nay hoàng đế
ban nhiều ân sủng cho nàng như thế mà quý phi vẫn bình thản trầm ổn như
cũ, người ta căn bản không sợ nàng lật được trời.