HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 229

Trong ngực tràn lên ớn lạnh, Tự Cẩm đau khổ phát hiện, muốn bo bo giữ

mình cũng tựa như mò trăng đáy nước.

"Hoàng thượng, cha thần thiếp có thể vào kinh." Tự Cẩm bất chấp giá

nào, nàng cần một gia tộc mạnh mẽ ủng hộ. Giờ là lúc Tiêu Kỳ đang cần
người bôn ba vì hắn, chờ đến khi Tiêu Kỳ có đủ sức mạnh chống lại mấy
lão thần trong triều đến lúc đó Tô gia nhà nàng chính là đại công thần bên
cạnh hoàng đế. Chờ đến khi đó, ở trong hậu cung này còn ai dám coi
thường, bắt nạt nàng đây?

"Ồ?" Tiêu Kỳ nghiêng đầu nhìn Tự Cẩm, "Tại sao lại đổi ý?"

"Thần thiếp tuy chỉ là phận nữ lưu nhưng cũng muốn vì Hoàng thượng

phân ưu. Mặc dù thần thiếp cũng lo lắng an nguy của cha nhưng chịu ơn
thiên tử, vì quân phân ưu cũng là bổn phận của thần tử. Thần thiếp biết cha
một đời trung thành mới dám nói vậy." Lời có ích ai cũng nói được cho
hay, trước vì người nhà lấy lòng vua, sau là bất chấp nguy hiểm vì hoàng đế
làm việc, ta không làm việc không công như kẻ ngốc đâu.

Tiêu Kỳ ngưng mắt nhìn Tự Cẩm, thở dài một tiếng, "Không nghĩ trẫm

sinh thời vẫn còn có thể gặp được một đóa giải ngữ hoa."

Tự Cẩm: ...

"Thần thiếp còn lời muốn nói thêm ạ." Tự Cẩm rất sợ hoàng đế trực tiếp

hạ lệnh sai cha vào kinh, nếu phải vào kinh, đương nhiên phải làm cho
thuận lợi vui vẻ mà vào mới được.

Tuy không thể một cước trấn càn khôn, nhưng cũng muốn sau khi vào

kinh thành có thể đứng vững gót chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.