HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 295

Bọn họ quên rằng, trẫm, đã lớn lên.

Mãnh hổ bị nhốt chặt, một khi được thả ra, trong triều đình này tất nhiên

là sẽ phải phát sinh một trận gió tanh mưa máu.

Tự Cẩm hoàn toàn không biết mình tối qua trong lúc vô tình nói mớ một

câu lại có thể làm cho Tiêu Kỳ thay đổi lớn như thế.

Đang mơ mơ màng màng trong giấc mộng Tự Cẩm đột nhiên giật mình

tỉnh lại, hình như tối qua nàng nói gì đó, trái tim trong ngực đập thình thịch,
nàng nhớ không rõ lắm, không phải là mắng hoàng đế ngốc chứ?

Lần dậy này Tự Cẩm cũng không ngủ lại, ngồi bần thần ở đó cẩn thận

nhớ kỹ chuyện tối hôm qua. Nhưng dù nghĩ tới nghĩ lui cũng không dám
xác định mình rốt cuộc có nói hay không.

Vân Thường vừa vào phòng đến liền nhìn đến chủ tử ngồi ở trên giường,

vội vàng đi tới hành lễ, "Chủ tử, muốn dậy sao?"

Tự Cẩm nghe được tiếng nói phục hồi tinh thần lại, nhìn Vân Thường gật

gật đầu, dù sao cũng không ngủ được nữa. Vân Thường vỗ nhẹ tay, hai tiểu
cung nữ từ bên ngoài đi vào, người mang khăn, kẻ mang chậu, tự động việc
ai nấy làm. Rửa tay sạch, đắp khăn nóng lên mặt, cả người đều cảm thấy
thư thái từ trong ra ngoài, lỗ chân lông cũng giãn nở.

"Chủ tử, Trần Đức An hỏi khi nào thì chuẩn bị thức ăn ạ?" Vân Thường

vào khom lưng hỏi. Chủ tử thường ăn ngon trước khi đi thỉnh an Hoàng hậu
nương nương, còn ăn không ngon phần lớn là sau khi thỉnh an về mới ăn.
Trước kia các nàng đương nhiên không dám tùy ý như thế, bên Ngự thiện
phòng đưa sang lúc nào thì ăn lúc ấy, không dám ý kiến gì. Nhưng kể từ
ngày Trần Đức An thân thiết với Nhạc công công của Ngự thiện phòng thì
việc gọi thức ăn cũng thoải mái hơn. Đương nhiên việc này cũng có liên
quan tới chuyện chủ tự được tấn vị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.