Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới còn bị mây đen bao
phủ, không biết nghĩ ra cái gì mà lát sau liền mặt mày hớn hở. Hắn phát
hiện vị Tô Tiểu Y này hơi ngốc... Đúng là ngốc! Lúc thì ngây ngô, lúc thì
hớn hở, lúc lại nhíu mày. Đây là kiểu người có tâm tư đơn thuần không dấu
được chuyện gì, tất cả cảm xúc đều thể hiện trên mặt.
Đến khi Quản Trường An vào hỏi, Tiêu Kỳ cuối cùng cũng hiểu được Tự
Cẩm đang cười chuyện gì, thật là to gan!
Quản Trường An trong lòng thấp thỏm. Lần đầu tiên trong cuộc đời hầu
hạ hắn ta bị đặt vào thế bí như vậy. Mà lại do chỗ Hoàng thượng ăn trưa
quá chật chội. Chuyện này cũng không thể trách hắn ta. Bình thường hoàng
thượng rất ít khi đến chỗ những tần phi có vị phần thấp. Dù có đi cũng chỉ
tới uống trà rồi về. Nếu kêu người hầu hạ thì cũng gọi đến Hợp Nghi Điện,
làm gì có chuyện đến một chỗ đơn giản thế này.
Có lẽ hôm này ông trời xui khiến?
Quản đại tổng quản lần đầu tiên hết chỗ nói. Hắn ta cũng chẳng có lý do
để đổi nhà!
Tiêu Kỳ liếc Tự Cẩm đang cúi đầu cười trộm, rồi nhìn thấy Quản Trường
An cũng cúi đầu hận không có cái lỗ chui xuống, thản nhiên nói: "Tiện sao
thì làm."
Quản Trường An thở phào một cái, vội vàng lui ra ngoài . Trên trán đầy
mồ hôi. Hắn ta cảm giác mình hơi hoa mắt, Tô Tiểu Y đang cười trộm thì
phải? Không thể nào, chủ tử nào mà có gan cười Hoàng thượng?
Nhất định là mình hoa mắt.
Quản Trường An ra ngoài. Đến lúc Tiêu Kỳ quay đầu lại thì thấy Tô Tiểu
Y đã ngồi ngay ngắn. Môi mím lại, khuôn mặt thanh thoát, đôi mắt trong