"Vâng, nô tỳ sẽ đi Khuynh Hương điện."
"Ừ." Quý phi khoát khoát tay, đợi đến khi Hoa cô cô đi rồi lại cúi đầu
ngắm con gái đang ngủ, lấy chăn gấm đắp lên người bé, suy nghĩ lại bay tới
Hi Uyển Nghi.
Chỉ ăn trưa mà hoàng đế cũng phải gọi người tới gặp, xem ra vị Hi Uyển
Nghi này được lòng hoàng đế nhiều hơn so với mình vẫn nghĩ. Tính cách
Hoàng đế xưa nay là vậy, nếu thích sẽ chiều chuộng nâng đỡ nhiều ngày.
Lúc trước khi nàng tiến cung cũng không phải như vậy sao? Nhớ chuyện
tối hôm qua, quý phi cũng cảm thấy trong lòng hoàng đế vẫn có nàng, nếu
không sao có thể săn sóc chu đáo như thế.
Nghĩ tới đó những băn khoăn không vui trong lòng quý phi cũng tan biến
dần. Nàng ta đã sớm biết bên cạnh hoàng đế không thể nào chỉ có một
người, cho nên từ trước đến nay nàng ta không bao giờ giận dỗi Hoàng đế
trong chuyện này. Chỉ cần trong lòng Hoàng đế yêu thích nàng hơn người
khác là đủ rồi.
Một Hi Uyển Nghi nho nhỏ, nếu không phải hoàng đế cần dùng đến nhà
mẹ đẻ của nàng thì cần gì coi trọng như thế? Nhớ tới vẻ mặt ngốc nghếch u
mê của Hi Uyển Nghi, chắc hẳn nàng ta cũng không hiểu hoàng đế tốt với
nàng vì nguyên nhân gì. Nhớ tới cha con Tô gia, một người quản Thiên
Đinh Tư, một người làm thống lĩnh Kiêu Long Vệ. Thiên Đinh Tư cũng
được đi, nhưng Kiêu Long Vệ kia lại không được. Nàng vốn dự định cho
người nhà mình vào đứng đầu Kiêu Long Vệ, ai biết nửa đường nhảy ra Tô
Thịnh Dương.
Có lẽ việc bị thương trước đây cũng chẳng qua là sấm to mưa nhỏ, lừa
nhà họ mà thôi, thật sự quá giảo hoạt.
Tô quý phi và nữ nhân khác không giống nhau. Nàng ta nhận định muốn
ở trong hậu cung này được sủng ái thì nhà mẹ đẻ nhất định phải cường đại,