Nếu chỉ là theo dự tính trước đây, bệnh nhẹ không trở ngại thì không sao.
Nhưng bây giờ bệnh phong hàn có vẻ nặng, nàng cũng không dám để Tiêu
Kỳ ở chỗ nàng, nếu lây bệnh sang cho hắn thì sao đây?
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm đẩy hắn, "Có chuyện gì đâu, không sao." Duỗi tay
ấn Tự Cẩm nằm xuống lại, "Nàng ngủ tiếp thêm chút nữa đi, trẫm sang
thăm Ngọc Trân một lúc."
Lúc nói lời này, ánh mắt liền nhìn chằm chằm Tự Cẩm không rời.
Tự Cẩm vốn không có cảm thấy gì. Nhưng bị ánh mắt hắn tĩnh mịch như
thế nhìn chằm chằm, làm như nếu mình không tỏ ra ghen tị thì phải xin lỗi
hai mắt này của hắn vậy, sắc mặt vốn đỏ hồng lại càng thêm đỏ rực, tựa
như mặt trời mọc giữa trưa vậy.
"Hoàng thượng nhìn thiếp như vậy làm gì?" Tự Cẩm che nửa mặt, trái
tim trong ngực bỗng chốc đập thình thịch thình thịch. Tiêu Kỳ cũng không
phải là người cực kỳ đẹp trai anh tuấn nhưng từng đường nét trên khuôn
mặt hắn đều là hình mẫu Tự Cẩm thích. Trong cương nghị mạnh mẽ lại
biểu lộ ra chút lưu luyến ôn nhu. Vì hắn nhìn nàng đầy tình cảm nên ánh
mắt vốn lạnh lùng trước kia lại nóng bỏng giống như một ngọn lửa, làm cả
người nàng đều như muốn bốc cháy lên.
Tự Cẩm cảm thấy mình thật sự không cứu vãn được nữa, biết rõ người
nam nhân trước mắt này chưa chắc là người nàng có thể dựa vào cả đời.
Nhưng mỗi lần thấy hắn nhìn nàng như vậy, nàng liền có cảm xúc có thể vì
hắn xông pha khói lửa.
Nam sắc hại người quá.
Bây giờ suy nghĩ một chút, sách lịch sử từng viết những điển tích như
mượn khói lửa diễn chư hầu, một người cưỡi ngựa phi tử cười, nàng đều
cảm thấy hoàng đế kia thật sự là hoa mắt ù tai bất lực, vì một nữ nhân có