không biết nên nói như thế nào, chuyện lần này là ngoài ý muốn hay là
mưu hại? Nàng không có bằng chứng rõ ràng, thay vì tùy ý mở miệng, chi
bằng chậm rãi chờ chân tướng. Tiêu Kỳ không nói là bởi vì chuyện này còn
chưa có kết luận. Là một nam nhân, nói ra mỗi một câu đều phải giữ lời,
không thể đổi ý.
"Nàng nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối ta lại đến thăm nàng." Tiêu Kỳ khẽ nói.
Tự Cẩm cười cười, "Người mau đi đi, chính vụ nhiều như vậy, cũng
không cần ở chỗ này của thiếp lãng phí thời gian. Làm vậy thiếp phạm
quốc tội mất."
Tiêu Kỳ bị nàng chọc cười, giống như trong bất kỳ hoàn cảnh nào, Tự
Cẩm đều là người rất dễ dàng vui vẻ thỏa mãn. Bị thương như vậy, sao lại
có người có thể dễ dàng vui sướng như vậy chứ?
Đứng dậy, Tiêu Kỳ cúi đầu nhìn Tự Cẩm, thật lâu mới nói một câu,
"Chuyện lần này, ta sẽ đòi công đạo cho nàng."
Tự Cẩm liền cười vui vẻ hơn, "Thiếp tin hoàng thượng."
Đối với Tiêu Kỳ, kiếp này không dễ nghe ba chữ này, Tiêu Kỳ nhìn Tự
Cẩm thật sâu rồi mới xoay người bước đi.