Tần Tự Xuyên tỏ ra đặc biệt thưởng thức, nét mặt cũng ôn hòa hơn. Nàng
nhịn không được liền suy nghĩ, nếu có một ngày hắn biết rõ chuyện thanh
mai trúc mã thì còn có thể thưởng thức như thế sao?
Hai chữ “quẫn bách” to lớn mạnh mẽ đập trên đầu.
"Chuyện triều đình thiếp cũng không biết rõ, quan hệ giữa các gia tộc rất
phức tạp, Hoàng thượng cảm thấy làm như vậy là thỏa đáng thì thỏa đáng
thôi." Tự Cẩm nhỏ nhẹ nói một câu, nhớ tới chuyện Trương Tần lại thở dài,
"Trương Tần đã chết, chuyện này coi như kết thúc."
Tiêu Kỳ lại sa sầm mặt.
Tự Cẩm biết rõ hắn không vui, nhưng bên kia ra tay độc ác, bắt Trương
Tần cắn lưỡi tự sát, hiển nhiên là muốn kết thúc tất cả mọi chuyện. Bọn họ
không có bằng chứng rõ ràng, muốn tiếp tục điều tra cũng không biết phải
tra thế nào? Sự khó chịu thiệt thòi này chỉ đành tạm thời chấp nhận, chờ vị
nằm vùng Tần Tự Xuyên của Tiêu Kỳ tra ra chân tướng rồi mới tính tiếp.
Biết rõ Tiêu Kỳ tức không tan, cảm thấy mình bị thiệt thòi ủy khuất. Tự
Cẩm lại không thấy mình bị thiệt thòi ủy khuất gì, chỉ tức giận mấy kẻ kia
bụng dạ độc ác mà thôi.
Đáng thương Trương Tần phải đổi mạng sống, Nhưng Trương Tần cũng
là người ngốc, nàng ta chết rồi, những người kia chưa chắc sẽ che chở
Trương gia.
Tiêu Kỳ làm sao không tức giận được, hắn cảm thấy mình không có mặt
mũi nào gặp Tự Cẩm, nói là sẽ lấy công đạo cho nàng, kết quả bị người ta
ném trên đống lửa, lật qua lật lại như nướng thịt.
"Có câu châm ngôn nói quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, mà
chúng ta đâu cần phải dùng tới mười năm. Hoàng thượng đâu cần vì nhất
thời nhượng bộ mà canh cánh trong lòng như thế. Người thường nói làm
đại sự không được câu nệ tiểu tiết, còn phải biết ẩn nhẫn chịu thiệt thòi.