Tự Cẩm vừa cười vừa nói đại tẩu: "Đại tẩu, tẩu có biết dòng chính đưa
con gái của ai tham gia tuyển tú không?"
"Là con gái thứ ba của Nhị phòng, khuê danh có một chữ là “Nhị”, năm
tới vừa vặn tới tuổi cập kê." Tô Thiếu phu nhân khẽ nói, "Mặc dù tẩu chưa
tận mắt gặp qua, nhưng nghe Chung phu nhân nói có vài nét giống muội."
Cũng là đường tỷ muội một nhà, nếu thật có vài phần tương tự cũng không
trách được, nhưng là thật tình hay giả ý thì ai biết đâu.
Tự Cẩm đang suy nghĩ ở mấy chữ "vừa vặn" "vài nét giống muội ",
không khỏi cười thầm, đại tẩu này của nàng thật sự là người khéo léo.
Thiếu nữ mười lăm tuổi vốn như một đóa hoa, vào cung có thể nhận sủng,
nếu như may mắn không chừng có thể sinh hoàng tử. Không giống như
nàng tuy tiến cung sớm, nhưng nhận sủng muộn, bụng cũng mãi không có
động tĩnh, không biết bao nhiêu người đang cười sau lưng mình.
Nàng là phi tần nhận ân sủng nhiều nhất trong hậu cung nhưng mãi vẫn
chưa có tin vui, không phải là bia cho mọi người chỉ chỏ, làm trò cười trong
bóng tối sao. Huống chi con đường mình đi là gì chứ? Không phải là dựa
vào nét mặt tương tự Quý phi mới thành công được Hoàng hậu lưu lại ư,
dòng chính dự định đi lại con đường này chắc?
Thật sự là giỏi tính toán.
Tự Cẩm bị tức cười, dòng chính đã thành công làm cho nàng chán ghét
dù cách cả một bức tường cung điện khổng lồ.
Lúc này Tự Cẩm có thể cảm nhận được tâm trạng trước đây của Quý phi
lúc nhìn thấy mình.
Ông trời quả nhiên công bằng, nhìn xem, báo ứng đến liền.
"Tuyển tú là chuyện lớn, người được lưu lại trong cung cũng rất nhiều.
Vị phần của muội thấp như vậy, làm gì có quyền lên tiếng, cũng không có