HOÀNG HÀ QUỶ QUAN - Trang 84

Hai lái buôn thảo dược cài cửa lại, đi lại bàn cười nói: “Hai vị mới nói

chuyện gì thế, chuyện gì mà khiến hai người mệt mỏi vậy ha?”

Tôi cười khổ: “Thôi bỏ đi? Ai da đừng nhắc tới nữa, nhắc tới là tôi sẽ

mất ngủ liền”.

Một trong hai lái buôn thảo dược nói: “Chuyện này đồn ra rất nhanh,

muốn dấu cũng không được đâu, chúng tôi vừa mới về đã nghe hết rồi, hai
người cũng thật là xui xẻo nha, đụng phải – thi thất tiếu- có khi đen đủi mất
ba năm chứ chẳng chơi’.

Chắc là bọn họ đã nghe lão Thái kể lại, tôi nghĩ cái lão Thái này đúng

là không phải người biết giữ mồm giữ miệng, sau này nói chuyện phải tuyệt
đối cẩn thận, không để lão nghe được rồi lại đi bép xép.

Một lái buôn thảo dược liền hỏi chúng tôi chuyện xảy ra hôm nay cụ

thể thế nào, Thiếu Gia cũng là kẻ mồm năm miệng mười, liền thuật lại cho
họ nghe một lượt, hai người nghe xong cũng cau mày.

Tôi đang rất mệt mỏi, nhìn dáng vẻ bọn họ muốn nói lại thôi, giống

như là có chuyện gì khó nói, không giống như đơn giản tìm chúng tôi tán
phét. Tôi cũng không muốn nói chuyện nhiều với họ, liền hỏi bọn họ nửa
đêm đến tìm chúng tôi, rốt cuộc là có chuyện gì.

Hai người nhìn nhau, dáng vẻ giống như là không biết trả lời thế nào,

im lặng hồi lâu, một trong hai người mới lên tiếng: “Là thế này, chúng tôi
có chút chuyện, muốn hai vị cùng đi hỗ trợ một chuyến”.

Điểm kỳ quái trong lòng tôi càng lúc càng lớn dần, Thiếu Gia hỏi:

“Chúng tôi có thể giúp gì được cho hai người sao, nghề nghiệp của chúng
ta bất đồng? Chúng tôi vốn không am hiểu gì về thảo dược, động vào
không cẩn thận còn xảy ra án mạng. Không chừng làm cho người bị bệnh
động kinh hóa thành trâu điên thì chết cười, ha ha”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.