HOÀNG HẬU MARGOT - Trang 389

thương nhất mà ông đã từng được xem.
Một người đàn bà khoảng mười tám, mười chín tuổi đang ngủ đầu tựa lên
chân giường của một đứa trẻ cũng đang ngủ, hai tay nàng nắm lấy đôi chân
bé nhỏ kê lại gần môi mình trong khi mớ tóc dài gợn sóng của nàng xoã ra
như một ngọn sóng óng vàng. Người ta tưởng chừng như đây là một bức
tranh của Albane vẽ Đức mẹ đồng trinh và Chúa hài đồng.
- Ồ thưa bệ hạ, cô gái dễ thương này là ai đây?
- Thiên thần của thiên đường ta đấy Henriot ạ, người duy nhất đã yêu ta chỉ
vì bản thân ta thôi.
Henri mỉm cười.
- Đúng, chỉ vì ta, nàng đã yêu ta trước khi biết ta là vua.
- Và từ khi nàng biết rồi thì sao?
- Thế này, từ khi nàng biết - Charles vừa nói vừa thở dài chứng tỏ đôi khi
cái cánh vương giả đẫm máu này cũng đè nặng lên ông - Từ khi nàng biết,
nàng vẫn yêu, đây, chú cứ thế xét đoán xem.
Nhà vua nhẹ nhàng tiến lại đặt lên gò má đỏ hồng của thiếu phụ một cái
hôn nhẹ như cái hôn của con ong với bông huệ. Vậy mà thiếu phụ vẫn tỉnh
dậy.
- Charles! - Nàng thì thầm và mở mắt.
- Chú thấy chưa, nàng gọi ta là Charlss. Hoàng hậu cũng còn gọi là ta bệ hạ
kia.
- Ô - Thiếu phụ thốt lên - Mình không đến một mình ư, ông vua của em.
- Không Marie ạ. Ta muốn dẫn đến bên em một ông vua còn sung sướng
hơn ta, vì hắn không có ngai vàng, bất hạnh hơn ta, vì hắn không có một
nàng Marie Touchet. Chúa bù đắp cho mọi sự mà.
- Tâu bệ hạ, có phải là đức vua Navarre chăng? - Marie hỏi.
- Chính hắn, em ạ. Lại gần đây, Henriot.
Vua Navarre tiến lại gần, Charles nắm lấy bàn tay phải của ông và nói:
- Nhìn bàn tay này. Marie, đây là tay một người anh em thân thiết và của
một người bạn trung thực. Nếu không có bàn tay này, em có biết không…
- Thưa bệ hạ, sao cơ?
- Này nhé, không có bàn tay ấy thì hôm nay con chúng ta không còn cha

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.