HOÀNG HẬU MARGOT - Trang 567

Và trán đẫm mồ hôi, hai bàn tay co quắp, lồng ngực phập phồng. Charles
đứng lặng chăm chăm nhìn xác con chó của ông.
Mười phút sau, gã người xứ Florence rụt rè gõ cửa phòng vua với lòng lo
ngại. Đối với một vài người, một vài loại lương tâm, bầu trời không phải
lúc nào cũng trong sáng.
- Vào đi! Charles nói.
Người bán dầu hương xuất hiện. Charles đi về phía y với vẻ oai nghiêm,
môi mím chặt.
- Thánh thượng đã cho đòi - René run rẩy nói.
- Ông là nhà hoá học tài giỏi lắm phải không?
- Tâu bệ hạ…
- Và ông biết tất cả những điều mà người thầy thuốc tài ba phải biết, đúng
không?
- Thưa, bệ hạ quá khen.
- Không đâu, mẹ ta bảo thế đấy. Vả lại ta tin ông và ta muốn hỏi ý ông hơn
hỏi bất kỳ người nào khác - Này đây - Charles vừa nói vừa lật xác con chó -
Ta yêu cầu ông nhìn xem con vật nay bị dính cái gì ở răng và hãy nói ta hay
nó chết vì can cớ gì?
Trong khi René tay cầm nến rạp mình sát đất để giấu nỗi xúc động vừa đề
thực hiện mệnh lệnh của nhà vua thì Charles đứng dán mắt vào y với vẻ sốt
ruột đễ chờ nghe có thể là lời tuyên án tử hình của mình hoặc cơ may cứu
mạng cho mình.
René rút từ trong túi ra một chiếc dao mổ, mở ra và dùng đầu nhọn móc từ
miệng con chó nòi ra những mẩu giấy dính với trong răng. Và chăm chú
nhìn chất dịch và máu rỉ ra từ mỗi vết thương.
- Thưa bệ hạ - Y vừa nói vừa run - Đây là những triệu chứng xấu.
Charles cảm thấy cơn rùng mình ớn lạnh toàn thân ngấm vào tận tâm can.
- Ừ, con chó này đã bị đầu độc, đúng thế không?
- Tôi sợ rằng như thế, tâu bệ hạ.
- Loại thuốc độc nào?
- Theo tôi thì một loại độc dược có tính chất khoáng.
- Ông có cách nào để tin chắc rằng con vật này đã bị đầu độc hay không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.