HOÀNG HẬU MARGOT - Trang 600

- Chúa ơi! Trong ba bốn ngày nữa, Beaulieu sẽ báo cho chúng ta.
- Thế nếu người ta nhận ra cậu trong vùng lân cận Vincennnes thì sao?
Điều này có thể hại cho việc của chúng mình.
- Làm sao mà nhận ra mình được. Mình đội mũ trùm nữ tu người ta còn
chẳng nhìn thấy mũi mình nữa là.
- Chúng mình cẩn thận quá cũng không thừa mà.
- Mẹ kiếp, như Anibal vẫn nói đấy, mình biết lắm chứ?
- Thế cậu có hỏi gì về vua Navarre không?
- Mình có nhờ.
- Sao?
- Này, hình như ông ta chưa bao giờ vui vẻ đến thế. Ông ta cười, ông ta hát,
ông ta đánh chén thịnh soạn và chỉ xin có một điều là được giữ cho chặt.
- Ông ta nói đúng đấy. Thế còn mẹ mình?
- Mình đã bảo rồi, bà ta ra sức thúc đẩy vụ án.
- Ừ nhưng bà ta không nghi ngờ gì hết về phía bọn mình chứ?
- Làm sao mà nghi ngờ được? Mọi kẻ dính vào việc đều phải giữ mồm giữ
miệng nếu muốn được lợi. À, mà mình biết bà ta đã truyền cho các quan
thành Paris chuẩn bị sẵn sàng.
- Phải hành động nhanh lên Henriette ạ. Nếu các tù nhân của chúng ta bị
chuyển ngục thì lại phải làm lại từ đầu đấy.
Cứ yên tâm, mình cũng mong họ chóng được thoát ra như cậu thôi.
- Ôi, mình biết chứ! Ngàn lần cám ơn cậu vì những việc cậu vừa làm.
- Tạm biệt Marguerite nhé, mình lại đi lo liệu công việc đây.
- Cậu có tin chắc vào Beaulieu không?
- Mình mong rằng thế.
- Thế còn người coi ngục?
- Hắn ta đã hứa.
- Còn ngựa thì sao?
- Sẽ có những con hay nhất trong tàu ngựa của quận chúa de Nervers.
- Mình phục cậu đấy Henriette.
Marguerite ôm chầm lấy bạn. Họ hẹn ngày nào cũng gặp lại nhau vào giờ
này ở đây rồi chia tay. Chính hai thiếu phụ dễ thương và đầy tận tụy ấy là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.