Thần Quang biết vâng lời hành lễ, sau đó đoan trang quỳ xuống, an
tĩnh nằm ở dưới chân hắn, rửa chân, xoa bóp cho hắn. Được cô cô huấn
luyện hơn hai mươi ngày, thủ pháp của nàng tiến bộ không ít, ngón tay mặc
dù vừa đỏ vừa sưng, ước chừng là gần đây bôi thuốc, lại từ từ chuyển biến
tốt, chỗ tróc vảy lộ ra lớp da non mới, trắng nõn thơm mềm, La Trường
Khanh phát hiện Thính Tuyết rõ ràng có một cơ thể trắng hơn sương tuyết.
Giờ phút này chóp mũi lại bắt đầu quanh quẩn mùi thơm như có như
không, con ngươi La Trường Khanh càng đen nhánh, nóng rang quen thuộc
lại bí ẩn nháy mắt cuốn lấy bụng, hắn tự tay nâng cằm của nàng lên, cẩn
thận chu đáo:
Cổ ngọc lan tràn vào sâu trong cổ áo, da thịt như ngọc sáng bóng,
đáng tiếc hai má ước chừng bị gió thổi nhiều, có hai luồng đỏ ửng, khó coi.
Nhưng giữa trán, lại khảm một nốt ruồi chu sa đủ để câu hồn đoạt phách.
“...” Mặt Thần Quang ngu đần mặc hắn quan sát. La Trường Khanh
ghét nhất nữ nhân ngu đần, lại không cự tuyệt được mùi thơm này, tròng
mắt này.
Thần Quang thầm nghĩ không ổn.
“Ngươi khiến ta nhớ tới một người.”
“Thiếu gia...”
“Mùi vị của các ngươi giống nhau, một thân như ngọc, hiện tại ta thật
có chút hối hận, đột nhiên không nỡ ném ngươi cho người khác.” Tròng
mắt La Trường Khanh lóe ra nụ cười ý vị sâu xa.
“Thiếu gia nghiêm trọng, Thính Tuyết là người của thiếu gia, thiếu gia
thích như thế nào thì như thế đó, Thính Tuyết nhất định kết cỏ ngậm
vành[1] nhằm báo ân chuộc thân của thiếu gia.”