Mẹ bé Nhu lúc trước là một nhà thiết kế thời trang, chị nhận lấy tất cả
công việc may vá, bắt đầu chỉnh sửa quần áo.
Chị thường hay ngẩn người nhìn theo đầu chú gấu nhỏ ló ra ngoài túi áo
khoác của Quyết Minh, đôi mắt đỏ hoe. Quyết Minh trao gấu nhỏ lại cho
chị, nhưng chị không nhận, sau đó mang tới mấy bộ quân phục, đo theo vóc
người của Mông Phong và Trương Dân bắt đầu may sửa.
Vài hôm sau, lô quần áo đầu tiên đã sửa xong, hầu hết cánh đàn ông đều
được mặc lên người những bộ quân trang vừa khít đã được sửa lại từ số
quân phục may sẵn tìm được trong doanh trại.
Mẹ bé Nhu cười hỏi: “Có vừa không, Quyết Minh?”
Quyết Minh ngồi trên một chiếc ghế đá ở lề đường, ngẩng đầu nhìn chị
một cái, chẳng nói năng gì.
Trương Dân giục: “Bảo Bối, con phải nói gì nào?”
Mẹ bé Nhu vội nói: “Không sao đâu, cậu bé mặc vào nhìn khỏe khoắn
lắm.” Sau đó xoay người rời đi.
Quyết Minh đang vận một bộ quân phục màu vàng đất, đội chiếc mũ của
lính dã chiến, trước mặt là sáu cậu bé học sinh trung học ngồi chồm hỗm.
Một cậu bé béo tròn nhỏ hơn Quyết Minh hai tuổi, mới vừa lên lớp bảy,
khều vai cậu nhìn nhìn một lúc, rồi hỏi: “Đây là đồng phục của đội tụi mình
á?”
“Ừ, chú Mông Phong nói, từ nay sáu đứa sẽ do anh quản, phải nghe lời
anh đấy.”
“Được.” Một cậu bé khác cao hơn Quyết Minh nửa cái đầu, hỏi: “Nếu
nhận anh làm đại ca, anh sẽ dẫn bọn này đi đánh thây ma phải không? Vậy
đội của chúng ta gọi là gì?”
Quyết Minh kéo logo trên tay áo cho mấy đứa xem, bọn nhóc đứa cao
đứa thấp, quân phục đã được chính tay mẹ bé Nhu sửa sang lại, cái nào
cũng đều có logo kiểu hoạt hình một đầu nấm màu tím và một gạch ngang
mảnh.