HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 241

Lưu Nghiễn “ừ” một tiếng, đáp: “Đừng khách sáo, anh có thể để nó kết

bạn nhiều hơn.”

Tạ Phong Hoa ngồi trong xe, giúp Lưu Nghiễn ghi lại thông số kỹ thuật

của linh kiện, bỗng nhiên cô mở miệng nói: “Cảm giác Quyết Minh còn
nhỏ quá.”

Trương Dân: “Vốn dĩ nó đâu có lớn.”
Tạ Phong Hoa cười cười, giải thích: “Không phải, ý của tôi là, tâm lý của

cậu bé không giống như một học sinh trung học, một cậu bé mười lăm tuổi
lại có tư tưởng và tình cảm như đứa bé tầm mười hay mười một tuổi… Tôi
có nghe cậu bé kể, khi các anh gặp nhau thì nó mới mười một tuổi phải
không? Có lẽ bởi vì trong những năm này, anh bao bọc nó quá kĩ, khiến cho
năng lực giao tiếp và kết bạn của nó dừng lại.”

Trương Dân đáp: “Chẳng có cách nào hết, lúc nó đi học không chịu nói

chuyện với người lạ, cho rằng bạn học đều… không có thiện ý với nó, khi
thằng bé mười một tuổi từng bị chấn thương ở đầu, sự thực là bạn học cũng
hay cười nhạo nó, tôi đã tìm giáo viên chủ nhiệm nói chuyện nhiều lần,
cũng chuyển trường mấy lần nữa…”

“Không đâu.” Tạ Phong Hoa nói: “Nguyên nhân này xuất phát là ở anh.

Anh tựa như một cảng tránh gió vậy, cái này trong tâm lý học gọi là hiệu
ứng tường chắn, sự bảo vệ quá kỹ càng khiến cậu bé không muốn chủ động
trao đổi với người khác, cũng như không có ý thức gánh vác trách nhiệm.”

“Vậy tôi phải làm sao?”
“Nên cho cậu bé cơ hội thích hợp để rèn luyện.”
“Không được, như thế nguy hiểm quá.”
Tạ Phong Hoa mỉm cười: “Đúng thế, nhưng cứ để nó nấp sau lưng anh

mãi thế cũng không thỏa đáng.”

“Triết gia.” Lưu Nghiễn chen vào: “Tôi thấy như vậy có gì không thỏa

đáng đâu, hai người họ có cách chung sống cùng nhau rất riêng. Đôi bên
đều tự nguyện, còn gì phải nói? Cô thấy trí lực của thằng bé có bình thường
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.