HOÀNG KIM ÁN - Trang 121

“Đúng vậy,” Địch Nhân Kiệt thở dài nói, “do họ Bùi chỉ nhìn thấy nữ nhân
lúc mặt mũi bê bết máu, nên gã chắc chắn không thể nhận diện được nữ
nhân sau vụ giết người, nếu thiếu phụ ấy thực sự là Cố phu nhân! À, còn về
phần lão tăng đó, sau khi dùng bữa trưa, ta sẽ thân chinh đến Bạch Vân tự và
cố gắng tìm hiểu thêm. Quân sư hãy bảo lính chuẩn bị sẵn kiệu cho ta. Còn
ngươi, Kiều Thái, hãy đi ra ngoài cùng với Mã Vinh chiều nay, ra sức tróc
nã và bắt giữ gã A Quảng. Mới hôm qua hai người các ngươi còn đề nghị đi
lùng bắt một tội nhân nguy hiểm cho ta. Đây là cơ hội của các ngươi đấy!
Trong khi tìm kiếm xung quanh, các ngươi cũng có thể đi đến ngôi miếu
hoang để lục soát. Nữ nhân đã chết có thể bị chôn ở đó, kẻ trộm xác không
thể mang thi hài đi xa được.”

“Thưa đại nhân, bọn thuộc hạ sẽ bắt được A Quảng về quy án!” Kiều Thái
nói với một nụ cười tự tin. Y đứng dậy và cáo lui.

Một viên lục sự mang khay cơm trưa của Địch Nhân Kiệt đến. Ông vừa cầm
đũa thì Kiều Thái đột nhiên trở lại.

“Bẩm đại nhân, mới đây thôi, khi đi ngang qua nhà lao, thuộc hạ nhìn vào
phòng giam mà ta để tạm hai tử thi. Lão Đường đang ngồi bên xác Phạm
Trọng, cầm tay người chết, khuôn mặt giàn giụa nước mắt. Thuộc hạ nghĩ đó
là điều chủ tửu điếm ám chỉ khỉ lão bản nói rằng lão Đường khác người.
Thưa đại nhân, đó thực là một cảnh tượng thê lương, tốt hơn hết là ngài
không nên đến đó.”

Đoạn y rời khỏi thư phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.