HOÀNG KIM ÁN - Trang 134

không bận tâm, ông bắt đầu đi đi lại lại trên sân thượng. Không khí ẩm mát
mẻ thổi từ dưới khe núi làm ông dịu lại sau cái nóng dễ sợ gần lò hỏa thiêu.

Đột nhiên, huyện lệnh nghe thấy tiếng khóc nghèn nghẹn. Ông dừng lại lắng
nghe. Chẳng có gì ngoài tiếng nước chảy róc rách dưới khe. Rồi tiếng khóc
lại vang lên, mỗi lúc một lớn và kết thúc bằng một tiếng rên rỉ. Âm thanh đó
phát ra từ hang Phật Di Lặc.

Địch Nhân Kiệt nhanh chóng bước lên cây cầu gỗ dẫn lối vào hang. Mới
tiến được hai bước, ông đột nhiên thấy ớn lạnh, mình nổi gai ốc. Qua đám
mây mù bốc lên từ dưới khe núi, ông thấy bóng dáng vị huyện lệnh quá cố
đang đứng ở đầu kia của cây cầu.

Nỗi sợ hãi lạnh ngắt bóp chặt trái tim ông, Địch Nhân Kiệt nhìn chằm chằm
bất động vào bóng ma mặc áo thụng xám. Hai hốc mắt dường như trống
rỗng, đôi mắt vô hồn nhìn chòng chọc và những vết thối rữa trên hai gò má
lõm xuống, tất cả khiến ông kinh hoàng không thốt nên lời. Bóng ma từ từ
giơ một bàn tay trong suốt gầy gò trỏ xuống cầu, rồi chậm rãi lắc đầu.

Địch Nhân Kiệt hướng mắt theo nơi bàn tay ma quái đang chỉ và thấy những
tấm ván lớn của cây cầu. Khi ông ngẩng đầu lên, bóng ma dường như đã tan
biến vào trong màn sương mù hư vô. Chẳng còn hình bóng nào đứng ở đầu
kia cây cầu nữa cả.

Một cơn rùng mình kéo dài làm Địch Nhân Kiệt choáng váng. Ông thận
trọng đặt bàn chân phải lên tấm ván giữa cầu. Tấm ván rớt xuống. Ông nghe
tiếng nó va xuống nền đá rồi vỡ vụn dưới đáy khe sâu đến ba mươi bộ.

Ông đứng chết trân hồi lâu, mắt nhìn chăm chăm vào khoảng trống đen
ngòm ngay trước chân mình. Rồi ông lùi lại và lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Bần tăng lấy làm tiếc vì đã bắt đại nhân chờ đợi,” một giọng nói cất lên.
Địch Nhân Kiệt quay lại và trông thấy sư thầy Huệ Bản đang đứng đó. Ông
trỏ vào chỗ tấm ván bị rớt, chẳng nói chẳng rằng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.