HOÀNG KIM ÁN - Trang 136

HỒI 12

Yêu vỡ mộng, tình nhân thú tội
Kẻ nghi can, bỗng vội bỏ đi

Khi Mã Vinh đưa Bùi Thục Nương đến nơi, cữu mẫu của nữ nhân, một lão
bà vui tính, cứ nhất mực một hai mời y ăn bát cháo. Kiều Thái chờ y tại trạm
gác được một lúc rồi dùng cơm cùng với viên Lãnh binh ở đó. Ngay khi Mã
Vinh trở lại, họ cùng nhau cưỡi ngựa ra ngoài. Tới ngoài phố, Mã Vinh hỏi
Kiều Thái, “Kiều huynh có biết nàng Thục Nương đó đã nói gì khi đệ cáo từ
không?”

“Nói đệ là một trang hảo hán đầu đội trời chân đạp đất,” Kiều Thái đáp một
cách lãnh đạm.

“Huynh chẳng biết gì về bọn nữ nhi cả,” Mã Vinh hợm hĩnh nói. “Tất nhiên
đó là những gi nàng ấy nghĩ, nhưng nữ nhân sẽ không bao giờ nói thẳng ra,
huynh biết đấy, ít nhất cũng không phải ngay từ đầu. Không, nàng ấy khen
đệ là một nam tử hào hiệp.”

“Ối trời đất thiên địa ơi!” Kiều Thái la toáng lên kinh ngạc. “Đệ mà hào
hiệp! Đúng là dân nữ quê mùa ngu ngốc đáng thương! Nhưng huynh chẳng
lo, đệ làm gì có cơ hội. Đệ thậm chí còn chẳng có mảnh đất cắm dùi nữa là.
Hiền đệ không nghe nữ nhân nói đó là điều nàng ta muốn ư?”

“Đệ có những thứ khác.” Mã Vinh hợm hĩnh nói.

“Hiền đệ, huynh không muốn đệ vướng bận chuyện nhi nữ thường tình nữa
mà hãy để tâm sang chuyện khác,” Kiều Thái càu nhàu. “Viên Lãnh binh kể
rất nhiều về gã A Quảng. Chúng ta không cần phải tìm trong trấn cho tốn
công, hắn chỉ thỉnh thoảng đến đây để uống rượu hoặc đánh bạc. Hắn không
thuộc về nơi này mà lẩn khuất đâu đó ở vùng thôn quê, đó mới là nơi hắn
thông tỏ đường đi lối về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.