HOÀNG KIM ÁN - Trang 157

“Nếu không phải là khí giới thì các ngươi đang buôn lậu cái gì?” Kiều Thái
chăm chú hỏi.

Kim Xương mở miệng. Một dòng máu phun ra. Y vừa ho vừa bật ra đúng
một từ, “Vàng!”

Rồi thân thể y chùng xuống ngã vật ra sàn.

Mã Vinh đang tò mò nhìn từ Kim Xương đến thi thể trần trụi của nữ nhân. Y
hỏi, “Nàng định cảnh báo huynh nên y giết luôn cả nàng ta hả?”

Kiều Thái gật đầu.

Y nhanh chóng mặc áo choàng, rồi cẩn thận đặt thi thể kỹ nữ lên trường kỷ
và phủ lên đó tấm áo trắng, di vật còn sót lại của nữ nhân. “Màu đưa tang,”
y nghĩ. Nhìn xuống khuôn mặt bình yên của Ngọc Châu, y nói nhẹ nhàng
với bằng hữu, “Lòng trung quân ái quốc… Điều tốt đẹp nhất mà ta từng biết,
Mã Vinh à!”

“Một thứ tình cảm đẹp,” một nhận xét khô khan vang lên phía sau họ. Kiều
Thái và Mã Vinh quay ngoắt lại.

Bốc Khải đang nhìn từ bên ngoài qua ô cửa sổ mạn thuyền, khuỷu tay gã
chống lên ngưỡng cửa.

“Trời ơi đất hỡi!” Mã Vinh la lên. “Ta hoàn toàn quên béng mất ngươi.”

“Tệ thật!” Bốc Khải nhận xét. “Ta đã sử dụng khí giới của kẻ yếu, ‘tẩu vi
thượng sách’, và chui xuống cầu tàu hẹp dẫn quanh con thuyền này.”

“Đi vòng vào đây!” Mã Vinh càu nhàu. “Ngươi có thể giúp băng cánh tay
cho ta.”

“Máu đệ chảy nhiều như heo bị chọc tiết vậy,” Kiều Thái rầu rĩ nói. Y nhanh
tay nhặt dải lụa trắng của kỹ nữ và bắt đầu băng bó cho Mã Vinh. “Đã xảy ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.