HOÀNG KIM ÁN - Trang 156

nhỏ từng giọt qua ngón tay.

Ngọc Châu ngẩng đầu lên nhìn Kiều Thái với cái nhìn chằm chằm kì dị, môi
mấp máy.

“Thiếp phải làm điều đó!” Kỹ nữ ngập ngừng nói, “Đất nước thiếp cần
những khí giới đó để đứng lên một lần nữa. Hãy tha thứ cho thiếp…” Miệng
ả co giật. “Cao Câu Ly vạn tuế!” Nữ nhân thở hổn hển. Sau một cơn rùng
mình, đầu ả gục ra sau.

Kiều Thái nghe thấy Mã Vinh chửi rủa dữ tợn ở boong thuyền phía trên bèn
phóng nhanh lên, thân thể vẫn trần trùng trục như nãy giờ. Mã Vinh đang
liều mạng vật lộn với một thuyền nhân cao lớn. Kiều Thái khóa tay quanh
đầu tên này và vặn đột ngột. Khi hắn đã mềm nhũn như con chi chi, Kiều
Thái vẫn không nới lỏng tay. Y nhanh chóng đứng tấn rồi xoay hông quẳng
thi thể qua mạn thuyền.

“Ta đã chăm sóc một gã,” Mã Vinh thở hổn hển. “Gã thứ ba thì nhảy xuống
nước rồi.” Cánh tay trái của Mã Vinh đang chảy rất nhiều máu.

“Xuống đây,” Kiều Thái càu nhàu. “Ta sẽ băng nó lại!”

Kim Xương vẫn ngồi đúng chỗ Kiều Thái đã ném y xuống, lưng dựa
nghiêng vào tường. Khuôn mặt tuấn tú của y méo mó, ánh mắt đờ đẫn gắn
chặt vào nữ nhân đã chết.

Nhìn thấy môi Kim Xương mấp máy, Kiều Thái gập người thúc vào thắt
lưng y và rít lên, “Đống khí giới đó ở đâu?”

“Khí giới?” Kim Xương lẩm bẩm. “Chỉ là một trò bịp để đánh lừa thiếu nữ
này! Nàng ta tin điều đó.” Y rên rỉ, tay co giật dữ dội trên cán thanh chủy
thủ đang nhô ra trước ngực. Nước mắt và mồ hôi chảy xuống mặt, y rên rỉ,
“Nàng… nàng. Bọn ta đúng là lũ súc vật bẩn thỉu!” Y mím đôi môi đã khô
máu lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.