HOÀNG KIM ÁN - Trang 154

chiếu cói dày đan chặt. Những tấm lụa thêu được treo lên điểm tô vẻ đẹp cho
các bức vách xung quanh. Một làn khói hương trầm mỏng manh thơm ngát
cuộn lên từ chiếc lư đồng hình dáng lạ lùng trên bàn trang điểm sơn son.

Ngọc Châu tiến về phía bàn trang điểm và chỉnh lại đóa hoa cài sau tai. Ả
quay lại mỉm cười hỏi, “Chàng có thích ở đây không?”

Ngắm nhìn kỹ nữ một cách âu yếm, Kiều Thái cảm thấy một nỗi buồn đến
nhói lòng kỳ lạ. Y cất giọng khàn khan, “Giờ ta đã trông thấy nàng trong
trang phục bản xứ trên một chiếc thuyền Cao Câu Ly. Nhưng thật lạ là ở cố
hương nàng, nữ nhân luôn mặc đồ màu trắng. Với chúng ta, màu trắng là
màu tang tóc.”

Kỹ nữ nhanh chóng bước tới và đặt ngón tay lên môi y. “Đừng nói những
điều xui rủi như vậy!” Ả thì thầm.

Kiều Thái siết chặt nữ nhân trong vòng tay và tặng ả một nụ hôn dài đê mê.
Sau đó y dắt kỹ nữ đến trường kỷ và ngồi xuống, kéo ả xuống bên cạnh
mình.

“Bao giờ chúng ta quay lại thuyền hoa của nàng,” y thì thầm vào tai nữ
nhân, “ta sẽ say giấc cả đêm với nàng!”

Y muốn hôn Ngọc Châu lần nữa nhưng kỹ nữ đẩy y ra và đứng lên. “Chàng
chẳng phải một tình lang nồng nhiệt đúng không?” Ả nhẹ nhàng nói.

Kỹ nữ cởi chiếc nơ cầu kỳ bên dưới ngực áo, rồi đột ngột lắc vai cho xiêm y
rơi xuống sàn, để lộ tấm thân ngọc ngà trước mặt Kiều Thái.

Kiều Thái bật dậy bế thốc kỹ nữ lên và đặt ả lên trường kỷ.

Lần trước ở bên nhau, nữ nhân khá thụ động, nhưng giờ đây ả cũng háo hức
như y. Kiều Thái nghĩ mình chưa bao giờ âu yếm một nữ nhân nào cuồng
nhiệt đến thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.