HOÀNG KIM ÁN - Trang 167

ích. Nhưng thảo dân sẽ điều tra kín kẽ vụ việc này với tư cách cá nhân. Thảo
dân cũng rộng cửa chào đón các sai nha có kinh nghiệm của phủ đường này
thường trực trên bến cảng và trong tệ trang của mình để giám sát tất cả các
hoạt động của thảo dân.”

Địch Nhân Kiệt phán, “Bản toà này đánh giá cao thái độ hợp tác của Cố
Mạnh Bình. Ngay khi tra xong vụ ẩu đả này, thi thể của Kim Xương sẽ được
giao cho Cố Mạnh Bình để chuyển đến cho người thân chôn cất.”

Lúc huyện lệnh sắp sửa kết thúc phiên xử, ông nhận thấy đám đông bên
dưới có chút huyên náo. Một mụ đàn bà dáng cao, mặt thô, vận áo choàng
đen có hoa văn màu đỏ lòe loẹt đang chen qua đám đông, lôi theo một nữ
nhân đeo mạng che mặt. Trong khi mụ quỳ xuống, nữ nhân vẫn đứng bên
cạnh mụ, đầu cúi gằm.

“Bẩm đại nhân,” mụ đàn bà cất giọng khàn khàn, “thảo dân kính cẩn trình
báo quan trên rằng mình là Liệu thị, chủ nhân chiếc thuyền hoa thứ năm ở
bên ngoài Đông môn. Thảo dân đang đưa một tội nhân ra trước công
đường.”

Địch tri huyện nghiêng người về phía trước ngó nhìn thân hình mảnh mai
với tấm mạng che mặt. Ông khá ngạc nhiên về điều mụ đàn bà nói, vì theo lệ
thường chủ kỹ viện hoàn toàn có thể trừng phạt kỹ nữ phạm lỗi theo luật
giang hồ riêng.

“Nữ nhân này tên họ gì,” ông hỏi, “và ngươi cáo buộc nàng ta vào tội gì?”

“Thưa đại nhân, ả ta không chịu tiết lộ tên họ!” Mụ đàn bà kêu lên, “và…”

“Ngươi nên biết là,” Địch Nhân Kiệt ngắt lời vẻ nghiêm khắc, “ngươi không
được phép để bất kỳ nữ nhân nào làm việc cho mình trước khi biết chắc
được danh tính của họ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.