HOÀNG KIM ÁN - Trang 62

“Ta đã bảo mụ bỏ bàn tay dơ bẩn của mình ra khỏi người nàng ấy cơ mà!”
Kiều Thái cáu kỉnh gắt. Y đưa khăn quàng cổ của mình cho nữ nhân đang
đứng run rẩy để ả lau mặt.

“Kiều huynh hãy an ủi nàng ấy một chút đi.” Mã Vinh khuyên nhủ. “Đệ sẽ
cắm thanh chủy thủ đó lên chân gã ta một lần nữa.”

Ngọc Châu nhặt áo choàng lên rồi bước đến cánh cửa phía sau. Kiều Thái
theo chân ả đi vào một hành lang hẹp. Nữ nhân mở một trong số những cánh
cửa nằm dọc theo hành lang, ra hiệu cho Kiều Thái đi vào trong trước rồi
bước theo sau.

Kiều Thái thấy khoang thuyền này rất nhỏ với một chiếc giường kê bên dưới
ô cửa sổ mạn sườn. Những món đồ gỗ khác chỉ gồm một bàn trang điểm nhỏ
cùng chiếc ghế đẩu bằng tre lung lay sắp gãy dựng bên cạnh, còn có một
rương quần áo lớn bọc da đỏ dựa vào vách tường đối diện. Kiều Thái ngồi
xuống trên chiếc rương quần áo và đợi Ngọc Châu đi vào.

Lúc nữ nhân lẳng lặng quẳng xiêm y lên trên giường, Kiều Thái lúng túng
nói, “Ta xin lỗi, tất cả là lỗi của ta.”

“Không sao cả,” kỹ nữ hờ hững đáp, khom người trên giường rồi lấy ra một
chiếc hộp tròn nhỏ từ khung cửa sổ. Kiều Thái không thể rời mắt khỏi thân
hình quyến rũ ấy.

“Nàng nên mặc y phục chỉnh tề vào đi,” y gằn giọng nói.

“Ở trong này nóng quá,” Ngọc Châu đáp với giọng ủ rũ, hai tay mở hộp và
bôi thuốc mỡ lên những lằn roi quanh hông mình.

“Nhìn xem,” nữ nhân chợt nói, “may mà chàng tới vừa kịp lúc! Da thịt thiếp
vẫn chưa bị rách.”

“Nàng làm ơn mặc y phục vào được không?” Giọng Kiều Thái khàn khàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.