HOÀNG KIM ÁN - Trang 60

Mã Vinh ngồi xuống trên một chiếc ghế đẩu thấp và kéo ả kỹ nữ đầy đặn
ngồi lên đùi mình. Bốc Khải đẩy hai ả kia qua cho Kiều Thái.

“Giữ các cô nương vui vẻ nhé,” gã nói. “Tâm hồn ta giờ đang đặt cả vào
những thứ cao quý hơn.”

Gã vẫn đứng, chắp tay sau lưng, ngước nhìn vầng trăng với vẻ ngây ngất.
Bất chợt gã nói, “Bởi vì tất cả các vị vẫn luôn yêu cầu, giờ ta sẽ ca cho các
vị nghe bài thơ mới của mình.”

Vươn chiếc cổ khẳng khiu, gã cất tiếng với một chất giọng the thé lanh lảnh.

“Người bằng hữu vô song của ca vũ,

Bạn của niềm vui, che phủ nỗi sầu,

Ánh trăng ơi, trăng nhiệm màu dát bạc…”

Gã dừng lại để thở, rồi chợt hạ thấp đầu xuống và lắng tai nghe. Liếc nhanh
mọi người trên boong, gã cáu kỉnh nói, “Ta nghe thấy một tiếng ồn khó
chịu!”

“Ta cũng vậy!” Mã Vinh nói. “Trời đất thiên địa ơi, đừng có cất lên những
âm thanh khủng khiếp kia nữa. Ngươi không thấy là ta đang trò chuyện
nghiêm túc với cô nương này ư?”

“Ta đang nói đến những tiếng động từ bên dưới,” Bốc Khải đáp với vẻ
bướng bỉnh. “Ta đoán chừng cô nương của bằng hữu ngươi đang nhận một
trận đòn phạt nhẹ nhàng đấy.”

Khi gã im tiếng, bọn họ nghe thấy âm thanh của trận đòn và tiếng kêu rên
đứt quãng từ bên dưới. Kiều Thái nhảy dựng lên và lao xuống dưới, Mã
Vinh theo sát gót y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.