HOÀNG KIM ÁN - Trang 59

ủ ê buồn bã, chỉ đáp lời khi được hỏi đến. Tên ả là Ngọc Châu, vốn là người
Cao Câu Ly nhưng nói tiếng Hán rất thạo.

“Quê hương của nàng là một xứ sở xinh đẹp,” Kiều Thái cảm thán khi vòng
tay quanh eo kỹ nữ. “Ta đã từng ở đó hồi binh qua.”

Ả đẩy Kiều Thái ra và trao cho y một cái nhìn khinh khỉnh, Y nhận ra mình
đã phạm phải một sai lầm tồi tệ bèn nói chữa, “Người dân quê hương nàng
là những chiến binh xuất sắc và quả cảm nhưng đội quân của ta lại vượt trội
về quân số.”

Ngọc Châu vẫn không đếm xỉa đến y.

“Con tiện nhân kia, mày không biết cười biết nói hay sao?” Mụ đàn bà béo ú
cáu kỉnh.

“Ma ma cứ để kệ con,” ả chậm rãi nói với mụ. “Chẳng phải lão gia đây
không kêu ca gì hay sao?”

Mụ đàn bà đứng dậy, giơ tay tát Ngọc Châu một cái rồi rít lên, “Con tiện
nhân thối tha này, tao sẽ dạy cho mày biết cách hành xử!”

Kiều Thái thô bạo đẩy lưng mụ ta ra. Y gầm gừ, “Bỏ tay của ngươi ra khỏi
người cô nương này!”

“Chúng ta đi lên boong thuyền thôi!” Bốc Khải la toáng lên. “Từ tận đáy
lòng, ta cảm nhận được mặt trăng đã lên! Kim Xương sẽ đến đây ngay thôi.”

“Thiếp sẽ ở lại đây,” kỹ nữ Cao Câu Ly nói với Kiều Thái.

“Tùy ý nàng,” y đáp rồi đi theo những người khác lên boong thuyền.

Ánh trăng ảm đạm soi rọi dãy sà lan neo đậu dọc tường thành. Bọn họ
phóng tầm mắt qua mặt nước đục ngầu và lờ mờ trông thấy bờ đối diện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.