HOÀNG KIM ÁN - Trang 57

lồng hình vòm treo trên mũi một chiếc thuyền hoa nhỏ hiện ra trong màn
sương.

Bốc Khải bước vào trong và nói với người chèo thuyền, “Đến chỗ con
thuyền.”

“Này!” Mã Vinh quát. “Không phải ngươi nhắc đến mấy nàng kỹ nữ sao?”

“Như nhau, như nhau cả thôi!” Bốc Khải ung dung đáp lời. “Bước vào trong
đi.” Y nói thêm với người chèo thuyền, “Đi đường tắt đấy, các quan gia đây
đang rất vội.”

Gã trườn vào dưới mui thuyền thấp, Mã Vinh cùng Kiều Thái ngồi xổm
xuống bên cạnh. Bọn họ lướt về phía trước xuyên qua màn sương, chỉ nghe
thấy duy nhất tiếng vẩy nước của mái chèo. Một hồi sau, tiếng động này
ngừng lại, con thuyền trôi tiếp một cách tĩnh lặng. Người chèo thuyền dập
tắt đèn lồng, rồi con thuyền nằm yên.

Mã Vinh đặt bàn tay nặng trình trịch của mình lên vai Bốc Khải.

“Nếu đây là một cái bẫy,” y bất chợt lên tiếng, “ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi đấy.”

“Đừng có mà nói nhảm!” Bốc Khải gắt gỏng quát.

Tiếng sắt thép loảng xoảng vang lên, rồi con thuyền lại tiếp tục xuôi dòng.

“Chúng ta đang luồn qua bên dưới thuỷ môn phía đông,” Bốc Khải giải
thích. “Một phần lưới sắt bị hỏng. Nhưng đừng báo điều đó cho đại nhân của
các vị đấy!”

Chẳng mấy chốc, nước gỗ đen nhánh của một dãy thuyền hoa lớn nổi lên
trước mặt họ.

“Thuyền thứ hai, như mọi khi,” Bốc Khải ra lệnh cho người chèo thuyền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.