HOÀNG KIM ÁN - Trang 56

thêm, “Dòng thơ này hoàn tất một tuyệt phẩm thi ca dâng tặng cho ánh
trăng. Hay là ta ngâm cho các vị nghe nhé?”

“Không!” Mã Vinh khiếp đảm nói.

“Vậy ta ca nó lên nhé?” Bốc Khải hỏi đầy mong chờ. “Các vị biết đấy, ta có
một chất giọng khá tốt, những quan khách khác ở đây sẽ rất trân trọng nó.”

“Không!” Mã Vinh và Kiều Thái đồng thanh phản đối. Trông thấy vẻ tổn
thương trong mắt nam nhân kia, Kiều Thái lấp liếm, “Bọn ta chỉ là không
chuộng thơ ca cho lắm, dưới bất kể hình thức hay thể loại nào.”

“Tiếc thật!” Bốc Khải ca thán. “Hai vị là Phật tử chăng?”

“Cái gã này đang cố sinh sự đấy hử?” Mã Vinh ngờ vực hỏi Kiều Thái.

“Gã say rồi,” Kiều Thái lãnh đạm đáp. Rồi y nói với Bốc Khải, “Đừng nói
ngươi là Phật tử nhé!”

“Một kẻ sùng đạo thành kính,” Bốc Khải nghiêm túc đáp. “Ta thường viếng
thăm Bạch Vân tự. Đại sư trụ trì ở đó là một bậc thánh đạo và sư thầy Huệ
Bản giảng mấy bài thuyết giáo nhiệm màu. Ngày tới…”

“Nghe này,” Kiều Thái ngắt lời, “chúng ta sẽ uống nữa hay thôi?” Bốc Khải
trao cho y cái nhìn trách cứ. Gã đứng lên với một tiếng thở dài thườn thượt
và lên tiếng với vẻ bất đắc dĩ, “Hãy thưởng rượu cùng các nàng kỹ nữ!”

“Đến giờ ngươi mới nói được một câu ra hồn!” Mã Vinh nói với vẻ hăng
hái. “Ngươi biết chỗ nào ngon lành chứ?”

“Ngựa mà không biết chuồng của nó à?” Bốc Khải khụt khịt đáp. Gã thanh
toán ngân lượng rồi bọn họ rời khỏi tửu lâu.

Làn sương mù dày đặc vẫn giăng đầy trên phố. Bốc Khải dẫn Mã, Kiều hai
người đến bờ sông nằm sau tửu lâu rồi dùng ngón tay huýt gió. Chiếc đèn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.