HOÀNG KIM ÁN - Trang 55

“Ngoài ra ta còn là một thi nhân có tiếng đấy.”

“Ngươi đã mời rượu thì bọn ta cũng không khách khí làm gì.” Mã Vinh nói
giọng kẻ cả. Y nâng vò rượu lên, ngửa đầu ra sau rồi chậm rãi trút nửa vò
thẳng xuống cổ họng mình. Kiều Thái cũng noi gương huynh đệ. Bốc Khải
thưởng thức màn trình diễn đó một cách hào hứng.

“Thật đáng khâm phục!” Gã gật gù nói. “Ở chốn đặc biệt này, khách nhân
dùng chén theo quy củ, nhưng ta lại cho rằng cách uống của hai vị mới thật
là hào sảng.”

Mã Vinh quẹt miệng cùng một tiếng thở dài khoái trá rồi đáp, “Chỉ là đúng
dịp bọn ta cần một ngụm dài mà thôi.”

Bốc Khải châm đầy chén của mình rồi nói, “Kể cho ta nghe một câu chuyện
hay ho xem nào! Các vị sống lang bạt giang hồ chắc đã trải qua một cuộc
đời ba nổi bảy chìm lắm.”

“Sống lang bạt giang hồ ư?” Mã Vinh quát lên đầy phẫn nộ. “Ngươi nên cẩn
trọng lời ăn tiếng nói, bọn ta là quan viên của nha phủ đấy!”

Bốc Khải nhướn đôi mày hình cung cao hơn. Gã hét lên với tiểu nhị, “Đem
một vò rượu nữa ra đây, vò lớn nhất ấy!” Đoạn gã tiếp tục, “Rồi rồi, vậy ra
hai vị là người mà ngài tân huyện lệnh đã mang theo hôm nay. Nhưng chắc
ngài ấy mới thâu nạp cả hai mới đây thôi, bởi các vị vẫn chưa có được cái
dáng vẻ dương dương tự đắc của mấy tên quan viên quèn.”

“Chắc ngươi biết ngài cố huyện lệnh chứ?” Kiều Thái hỏi. “Người ta đồn
rằng ngài ấy cũng là một thi nhân đấy.”

“Ta hầu như không rõ,” Bốc Khải đáp. “Các vị biết đấy, ta mới chuyển đến
vùng này.” Gã chợt đặt chén rượu xuống và kêu lên đầy vui sướng, “Đây là
dòng thơ cuối ta đang cố nặn ra!” Nhìn Mã, Kiều với vẻ trịnh trọng, gã nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.