HOÀNG KIM ÁN - Trang 53

“Vận may của chúng ta chỉ còn thiếu thứ này nữa thôi!” Kiều Thái vừa nói
vừa rủa. Ngoái trông hàng hiên phía sau cửa hậu của một khu nhà tăm tối
phía sau lưng, Kiều Thái cầm theo y phục và giày của Mã Vinh đến trú mưa
ở đó. Mã Vinh vẫn đứng dưới mưa cho đến khi cơ thể được nước mưa gột
sạch. Tiếp đó, y cùng Kiều Thái trú chân dưới hàng hiên và dùng khăn
quàng cổ lau khô người. Khi trời tạnh, bọn họ lại bắt đầu lên đường dọc theo
dòng kênh về hướng đông. Sương mù mỏng dần, hai người trông thấy ở bên
trái một hàng dài các bức tường hậu cao ngất của những ngôi nhà bề thế.

“Người huynh đệ à, chúng ta hành sự chưa được tốt lắm,” Kiều Thái rầu rĩ
nói. “Các quan viên lão luyện ắt hẳn sẽ tóm gọn những gã đó.”

“Chẳng quan viên lão luyện nào có thể mọc cánh mà bay qua con kênh đó
được!” Mã Vinh gắt gỏng đáp. “Cái gã bị băng kín người ấy quả là đã tạo ra
một cảnh tượng kì quái. Và nó xứng đáng đứng đầu trong những chuyện tào
lao tếu táo mà gã bằng hữu cụt tay của huynh đã kể. Đi tìm một nơi uống
tiếp thôi!”

Mã, Kiều hai người tiếp tục tản bộ cho đến khi trông thấy qua màn sương
ẩm ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn lồng màu sắc, vốn dùng để đánh dấu lối vào
bên hông của một tửu lâu. Bọn họ đi vòng ra đằng trước. Bước vào gian
phòng chờ được trang hoàng lộng lẫy ở lầu trệt, hai người quắc mắt với tên
tiểu nhị lếu láo dám lườm lườm bộ y phục ướt của họ với vẻ oán trách, rồi
bước lên cầu thang rộng lớn. Khi đẩy cánh cửa đôi được chạm trổ tinh xảo
ra, họ trông thấy một phòng ăn rộng rãi tràn ngập những âm thanh ồn ào
huyên náo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.